Tiếng động này nghe thật kì quái, Thẩm Như Ý nhất thời không đi nữa.
Cô rụt cổ lại nhìn bốn phía xung quanh, nhưng bốn bề vắng lặng, chỉ có mấy con gà đang trông mong nhìn chậu sứ trong tay cô.
"Chắc là nghe lầm thôi..." Thẩm Như Ý nói thầm hai tiếng, tùy tiện hô hai tiếng tự chế để gọi gà tới ăn, "Nào, ăn cơm thôi.”
Đàn gà lông vàng óng lại chỉ nhìn vài lần, không chút thích thú rồi tùy ý mổ mổ.
Hiện tại chính là thời gian tất cả mọi người ra ngoài bắt đầu làm việc, Kiều Mỹ Linh thấy cô không có gì chuyện cũng vội vàng đi làm việc, mà bà cụ Thẩm hình như mang theo Tráng Tráng ra ngoài đi dạo, trong nhà cũng chỉ còn lại một mình cô, giờ phút này gió thổi chầm chậm, không hề khô nóng, cũng làm cho người ta có cảm giác vô cùng thanh thản.
Thẩm Như Ý chán đến chết nhìn một con gà có thể nói là to khỏe nhất, nó thậm chí còn đẩy mấy con gà khác ra bên cạnh, khí thế lão đại oai vệ hiên ngang chiếm lĩnh một mảnh, chân nó nhìn khỏe như thế, nếu nướng lên nhất định là một cái đùi đầy mỡ…
[Này này, kí chủ có nghe thấy không? Lần này chắc là nghe thấy rồi…]
Một mảnh yên lặng ngột bị một giọng nói phá ngang.
Thẩm Như Ý mở to đôi mắt hạnh lên, “Cái gì... Ai đó? Kí chủ?”
[Kí chủ chính là gọi cô đấy. Thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi mới tiền nhiệm, nghiệp vụ không quen thuộc mấy, nhưng mà cuối cùng cũng kết nối được rồi! Tôi là 'Ta yêu hệ thống của ta nhất', cô có thể gọi tôi là hệ thống.]
Thẩm Như Ý chớp hai lần mắt, đưa tay móc móc lỗ tai, hình như giọng nói này truyền từ trong đầu mình ra... Chỉ có điều, quan trọng hơn là, cô thế mà cũng có hệ thống hả?
“Hệ thống phải không? Nói mau cậu sẽ mang thứ tốt gì cho tôi đây!”
Từ xưa xuyên sách nhất định sẽ mang hệ thống, không gian linh tuyền linh điền gì đó, bản thân ở trong thời đại vật tư thiếu thốn như này đúng là quá cần rồi!
[Khụ, kí chủ an tâm một chút chớ vội nóng nảy. Không gian inh tuyền gì gì đó, chúng tôi không có.]
Thẩm Như Ý sửng sốt, nó còn có thể xác định được đâu là suy nghĩ của mình?
Nhưng… “Những thứ tốt như vậy đều không có, vậy cậu có cái gì?”
[Tuy rằng không có cái mà cô nghĩ tới, nhưng tôi lại có những thứ dùng được! Đúng rồi, không phải cô rất đói sao, có muốn ăn bánh bao không?]
“Đúng là đang rất đói, nhưng vì sao chỉ có bánh bao, tôi còn muốn ăn gà quay nữa… ”
[Không phải không có gà quay, nhưng mà 'thang điểm tình cảm' mà cô đang có không đủ để đổi.]
[Đúng rồi, hệ thống lúc trước tên là 'thang điểm tình cảm', lợi dụng thang điểm tình cảm có thể đổi lấy vật tư cô muốn, hiện tại thử xem đi.]
Thẩm Như Ý thảnh thơi nghe, nhưng khi nghe thấy câu cuối cùng lại không kìm nén được, “Vậy cho tôi cái bánh bao trước đi!”
Cô vừa dứt lời, chỉ thấy trước mắt xuất hiện một bảng menu hơi mờ cực kỳ ngắn gọn, trên này chỉ có chữ đổi vật tư to đùng, mà góc trên bên phải biểu hiện thang điểm tình cảm cô có thể có được.
Bấm vào chỗ đổi vật tư xong, bên trên hiện ra nhiều chủng loại hơn: Lương dầu, thịt, vải, các kiểu…
Trong số vật phẩm lương thực được mở khóa chỉ có bột mì cùng bánh bao bình thường, chỉ có điều khác biệt nhất chính là chúng đều là loại tốt nhất, bột mì là tinh bột cao cấp, bánh bao nhìn vừa to vừa trắng, hương vị giống như có thể tỏa ra trong lúc nhìn.
“Tôi xem xem, 5 điểm tình cảm đổi được một cái bánh bao... Bột mì lại cần có 50 điểm tình cảm?”
Thẩm Như Ý nhìn chỗ khung thang điểm đáng thương của mình, "5", ngẫm lại buổi sáng với buổi trưa nguyên chủ đã ăn cháo rau dại, nghĩ đến vị của chiếc bánh bao trắng, nuốt một ngụm nước bọt, cắn răng một đổi lấy bánh bao.
“Hí, lại còn rất nóng!”
Một chiếc bánh bao được lót giấy xuất hiện ở trong tay Thẩm Như Ý, còn lớn hơn so với quả đấm của cô, hơi nóng bốc lên, mùi thơm bay vào trong mũi cô.
Thổi tượng trưng hai cái, Thẩm Như Ý lập tức cắn một miệng lớn, bánh bao nhìn thì xốp, nhưng rất đặc, cho dù còn nóng nhưng lại khiến cho cô muốn ngừng mà không được, vừa cắn vào miệng một cái liền thấy vị thơm ngọt, càng nhai càng có thể thấy có mấy phần ngọt.
Thẩm Như Ý cầm chiếc bánh bao bình thường trước nay vẫn cho qua, chỉ cảm thấy ăn ngon đến mức làm cô sắp rơi nước mắt!
Nhìn cô ăn như hổ đói, giọng nói của hệ thống mang theo chút đồng cảm.
[Kí chủ, cẩn thận đừng để bị nghẹn.]
“Ưm ưm ưm - - hu...”
Ăn ngon quá!
[Kí chủ cô ăn từ từ thôi, tôi thấy - - 5 điểm tình cảm này là đến từ mẹ cô, cô vẫn phải cố gắng tiếp đấy.]
Khi hệ thống nói hai câu này, Thẩm Như Ý đã ăn hết sạch cái bánh bao rồi, vừa lấy hơi vừa nói: “Ưm - - tôi phải làm thế nào để kiếm được điểm tình cảm vậy, cậu còn chưa nói gì mà...”
Hệ thống rất không đáng tin bị kìm lại.
[Khụ, quên mất... Là như này, tin là cô đã biết đến tình hình hiện tại của mình - - xuyên vào niên đại văn này, tôi nên nói chuyện với cô trước, chẳng qua xảy ra chút ngoài ý muốn…]
[Mà chuyện cô cần chú ý, chính là bảo vệ tốt người nhà của cô.]
[Chính là, chất lượng sinh hoạt của cô liên kết chặt chẽ với người nhà của cô, 'thang điểm tình cảm' chỉ có thể kiếm được từ trên người bọn họ. Dùng tình thương của cô, hành động của cô làm cho đối tượng sinh ra 'thang điểm tình cảm', 'thang điểm tình cảm' có liên quan tới hảo cảm của bọn họ đối với cô. Ví dụ như mẹ cô, nguyên chủ hận bà ấy còn không kịp, đương nhiên quan hệ với bà ấy cũng không tốt. Cho nên vừa rồi cô tiếp xúc với bà ấy chỉ lấy được 5 điểm tình cảm.]
[Tục ngữ nói có gia đình nhỏ mới có mọi người, mà sống cuộc sống hài hòa tích cực cùng với người nhà, là 'Ta yêu hệ thống của ta nhất' đề ra!]
[Chỉ có điều, muốn đạt tới mục tiêu cuối cùng kia trước, khả năng cô phải tránh được kết cục vốn có của mình.]