Sau Khi Bị Đọc Tâm Cứu Vớt Cả Nhà Não Yêu Đương (Thập niên 70)

Nhảy Xuống Sông, Tiếp Theo Là Gì (2)


4 tháng

trướctiếp

Căn phòng lụp xụp hiện ra, trần nhà thấp bé, trên này còn có vài chỗ có dấu vết ẩm ướt không theo quy tắc, nhiều chỗ của bốn phía tường vẫn có đất rơi xuống, mặt tường gồ ghề.

Thẩm Như Ý chậm rãi chống ván giường cứng rắn dưới thân để ngồi dậy, lại nhìn thấy góc sáng sủa của căn nhà chỉ dựng một chút củi gỗ lộn xộn, vắng vẻ trống không, đến cái bàn cũng không có.

Đáng giá qua chắc là nhà kho dọn ra để cho cô ở.

Cũng đúng, bà cụ Thẩm vốn là không vừa mắt cô là cô gái từ trong thành phố trở về, cho dù là cháu gái ruột của mình cũng không có tác dụng. Đương nhiên sẽ không cho phép con trai cả nhà mình chuẩn bị một căn phòng tốt cho cô con gái chưa nuôi được mấy ngày này.

Mà nguyên chủ lại càng si tâm vọng tưởng cảm thấy không bao lâu nữa mình lại có thể trở về thành phố, căn bản không nghĩ bản thân mình sẽ ở lại nơi này lâu dài, căn phòng này có thối nát thế nào cũng bịt mũi ở, chưa từng nghĩ tới việc dọn dẹp lại.

Trong lòng Thẩm Như Ý có chút khổ sở, tuy rằng trước khi cô xuyên sách cũng là một tiểu bạch lĩnh lẻ loi hiu quạnh lại vừa mới bước chân vào xã hội, tốt xấu gì cũng là một mình ăn no cả nhà không lo, chỉ nghĩ đến việc nhàn nhã tùy ý sống cả đời. Nhưng hiện tại xuyên vào thời đại năm bảy mươi này, không bảo vệ được ruộng thì không no bụng!

Cô đang lo lắng, thì ngoài phòng lại truyền đến tiềng ồn ào, từ xa tiến lại…

“Mẹ, mẹ! Mẹ đừng như vậy! Con xin mẹ đấy!”

“Cút ra, từ bao giờ mà đến lượt mày làm chủ tao hả? Con nhóc chết tiệt kia vẫn còn nằm trên giường thoải mái, tao có thể để cho nó mơ đẹp như vậy sao? Tao phải hắt cho nó tỉnh lại! Mau buông tay ra, đừng bám lấy tao!”

Đỉnh thật, lại là hai người này, mẹ ruột của nguyên chủ cùng với mẹ chồng của bà ấy - - bà cụ Thẩm.

Thẩm Như Ý ngơ ngác nhìn bóng dáng hai người kia lôi kéo nhau qua cánh cửa gỗ rách nát ở bên ngoài, cánh cửa gỗ đáng thương không chịu nổi gánh nặng cuối cùng đổ rầm một tiếng xuống đất, mấy người trong phòng ngoài phòng nháy mắt nhìn nhau.

"Như Ý, con tỉnh lại rồi!”

Người phụ nữ gầy gò mặc áo ngắn màu xanh đứng ở cửa nhìn thấy Thẩm Như Ý ngồi ở bên giường, lập tức tỉnh táo lại, trên khuôn mặt có chút tiều tụy lại khó nén được đau lòng lộ ra nụ cười.

Đây là Kiều Mỹ Linh mẹ ruột của nguyên chủ.

Mà bà cụ trên tay cầm chậu nước ở bên cạnh Kiều Mỹ Linh là bà cụ Thẩm, vừa thấy Thẩm Như Ý đã tỉnh dậy, trên mặt có chút không cam lòng.

‘Bà cụ này thật sự quá chán ghét, thấy mình tỉnh dậy mà lại tỏ vẻ mặt đáng tiếc, kiểu hận không thể dùng nước hắt mình cho lạnh thấu tim, đây là làm bà ta tức giận sao.’

Kiều Mỹ Linh đột nghe thấy giọng nói sâu xa mềm nhũn - - đây không phải là Thẩm Như Ý đang nói chuyện sao! Nhưng lời cô nói ra thật sự rất khinh thường bà cụ Thẩm.

Bà ấy mở to hai mắt, "Như Ý, con không thể nói như thế… Sao lại có thể…”

Kiều Mỹ Linh sợ hãi Thẩm Như Ý chọc phải bà cụ Thẩm, cũng không muốn để cô nói lời rất bất kính như vậy, vội mở miệng khuyên bảo, nhưng cho dù thế nào cũng không mở miệng được, mỗi khi há miệng ra, trong cổ họng lại giống như bị nhét bông, đừng nói là nói chuyện, đến thở bà ấy cũng không thở nổi!

Nhưng điều càng làm cho bà ấy kinh ngạc chính là, bà cụ Thẩm giống như không nghe thấy Thẩm Như Ý nói xấu bà cụ, chỉ hừ một tiếng, lại liếc mắt nhìn Kiều Mỹ Linh biểu cảm kỳ quái một cái, bưng chậu sắt quay đầu rời đi.

‘Bà cụ này, còn trừng nữa tròng mắt sắp rơi xuống rồi!’

Kiều Mỹ Linh lại nghe thấy giọng nói kia, giờ phút này lại thấy rất rõ ràng Thẩm Như Ý căn bản không hề hé miệng!

Vậy thì cái mà chính bà ấy nghe thấy là cái gì? Chẳng lẽ… Là suy nghĩ trong lòng của con gái sao?

‘Sao lại thế này, bà ấy cứ đứng ở trước cửa không chịu nhúc nhích, biểu cảm lại còn rất kỳ quái, mình có nên chào hỏi hay không nhỉ, dù sao cũng là mẹ ruột…’

Kiều Mỹ Linh sửng sốt, lại giương mắt nhìn về phía Thẩm Như Ý.

Khuôn mặt của cô nhỏ nhắn trắng trẻo, khuôn mặt non mềm giống như trẻ sơ sinh, nhận thấy ánh mắt của Kiều Mỹ Linh nhìn tới xong lập tức cong cong mắt, khóe miệng cũng nhếch lên, tươi cười giống như mật đường.

Đây là cô con gái lúc trước luôn luôn lời nói lạnh nhạt của mình sao?

Sao sau khi cô nhảy xuống sông xong lại giống như thay đổi tính tình vậy, mà bà ấy lại còn có thể nghe được suy nghĩ trong lòng cô nữa?

Thẩm Như Ý ở bên này cười ngây ngốc, không hề biết suy nghĩ trong lòng mẹ ruột.

Kiều Mỹ Linh cảm thấy hình như có chút kỳ lạ, nhưng dù nói thế nào đây cũng là con gái ruột của mình, bà ấy vẫn điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt, rồi đi vào trong nhà.

“Như Ý, con cảm thấy thế nào hả, còn khó chịu không?”

Thẩm Như Ý nghĩ chính mình xuyên sách rồi thì có phải cũng xuyên cả thân thể vào hay không.

Nguyên chủ trong nguyên tác là cô chủ nhà giàu dáng người mảnh mai, sau khi nhảy sông liền không khỏe, mấy ngày không khỏi, cuối cùng lại còn ốm yếu.

Nhưng cô từ nhỏ đã là cô nhi, là cây cỏ tự lực cánh sinh cố gắng giao tranh, cơ thể vô cùng khỏe mạnh.

Ngoại trừ lúc vừa mới xuyên tới đầu có hơi đau ra, hiện tại Thẩm Như Ý cảm thấy bản thân tràn đầy tinh thần.

Chỉ trừ bỏ một điều - - cô cảm thấy cực kỳ đói.

Nhưng cô chỉ chớp chớp đôi mắt hạnh to tròn, trên mặt nở nụ cười cực kì nhu thuận, nhìn gương mặt mẹ ruột nói: “Mẹ, con không có chuyện gì.”

‘Ài, mẹ ruột mỗi ngày làm lụng vất vả lại còn ăn không đủ no, tiều tụy như vậy mà vẫn rất đẹp, thật đau lòng.’

Kiều Mỹ Linh bị kiềm hãm, hồi lâu nói không nên lời.

Trong lòng bà ấy vừa chua xót lại vừa vui mừng, chua xót ở chỗ cuối cùng con gái đã thay đổi thái độ đối với mình, vui mừng ở chỗ con gái đang khen mình.

Kiều Mỹ Linh suy nghĩ một lúc, giống như vô ý thử mở miệng, “Như Ý, việc mẹ làm ở nhà đều là việc nên làm. Phụ nữ lấy chồng là phải theo chồng, công việc quản lý nhà cửa gian khổ, hiếu thuận với ba mẹ chồng là việc phải làm theo lẽ thường. Có đôi khi sẽ mệt một chút, nhưng không quan trọng, chỉ cần người một nhà ở bên nhau, trong lòng mẹ đã vui rồi…”

Bà ấy nói rất chân thành, nhưng Thẩm Như Ý càng nghe, càng nhíu mày.

‘Bã hại người.’

Kiều Mỹ Linh nghẹn lời, cái gì bã? Ai bị hại?

Hai người tâm tư khác nhau, lúc đang mắt to trừng mắt nhỏ, bầu không khí đang yên tĩnh thì đột nhiên bị tiếng chậu sứ ném rơi xuống đất ở bên ngoài xua tan.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp