Bạch Hiển mơ mơ màng màng tỉnh lại, quay người nhìn những người xung quanh, giống như một con thú nhỏ lạc đường, há hốc miệng, đưa tay sang một bên, bãi cỏ bên cạnh lập tức xuất hiện vài chiếc chăn bông.
Bạch Quỳnh nhanh chóng lấy một cái vào lều của mình, sau đó nhét Bạch Hiển trở lại trong lều, xịt thuốc tiêu sưng lên cơ thể của hắn, vừa bước ra liền bắt gặp ánh mắt sáng ngời của đồng đội.
Bạch Quỳnh: "......Làm gì vậy?"
Việt Trạch thâm ý mở miệng, "Cho nên ngươi nói không cần mang chăn, chính là như vậy?"
Bạch Quỳnh giảo hoạt cười: "Này không đúng nha, nếu như không gian của Bạch Hiển đủ rộng, ta còn muốn nhét thêm ba lô với nước vào nữa cơ."
Bọn họ không nói gì nữa, chỉ kinh ngạc, thì ra là thế? Đó chính là năng lực không gian! Thủ đô đế quốc đã rất nhiều năm rồi chưa xuất hiện ngự thú có năng lực không gian! Ngay cả ma thú có năng lực đó cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, thậm chí chúng còn che giấu để không cho người khác biết được.
Còn người này như thế nào lại bình tĩnh đi triển lãm thứ đó ra như vậy chứ!
Trong lòng bọn họ không ngừng phun tào Bạch Hiển.
Đường Trữ nhíu mày, "Việc này mặc dù không thể giữ bí mật lâu được, nhưng khi ra ngoài ai cũng không được nhắc đến chuyện này!"
Bọn họ nghiêm túc gật đầu, sau khi an bài gác đêm liền quay về nghỉ ngơi.
Một đêm yên ổn, mở mắt ra, là một cảnh tượng quen thuộc, theo sau đó là toàn thân đau nhức một cách khó tả, Bạch Hiển há miệng thở dốc, nhịn không được kêu lên.
Nhịn một lúc, cố nén cảm giác đau nhức chui ra khỏi lều, vốn định đứng lên kết quả chân mềm rục quỳ xuống mặt đất, tư thế quỳ giống như đang bái lạy người khác vậy, vừa mới ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt phức tạp của mọi người.
Bạch Hiển: ......
Chu Ngạn chậm rãi mở miệng, Đường Trữ lập tức quay đầu nhìn hắn, thành công đem tiếng cười của hắn nghẹn trở lại, nhưng nét mặt lại làm lộ tâm tình của hắn.
"Ta......" Bạch Hiển vừa xấu hổi vừa tức giận, nhanh chóng đứng lên, một màu đỏ lan rộng từ mặt xuống cổ của hắn.
Việt Trạch đứng gần hắn, nhịn cười đỡ hắn ngồi bên cạnh đống lửa, "Cảm giác thế nào, có thể di chuyển không?"
Bạch Hiển đã rơi vào trạng thái chết xã hội, "Không thể đi được! Cảm giác như toàn bộ cơ thể bị xe tải cán qua vậy." Hắn gục đầu vào đầu gối, tránh né sự thật phũ phàng này.
Đường Trữ đi tới, bảo hắn nằm sấp xuống.
Bạch Hiển nghi hoặc nhìn hắn, Chu Ngạn bên cạnh nghẹn cười nói, "Nhanh lên, kỹ thuật mát xa của lão đại rất tốt, đảm bảo người sẽ không bị đau nhức nữa."
Bạch Hiển mừng rỡ như điên, sau đó, sau đó, sau đó,......
"A ô ô ô ô! Nhẹ chút nhẹ chút! Cầu buông tha ô ô ô ô......Ta không muốn xoa bóp nữa đâu......A! Đau đau đau......" Bạch Hiển quỳ rạp trên mặt đất điên cuồng kêu rên, nhưng mà cơ thể lại bị Chu Ngạn cùng Đường Trữ giữ lại, ngay cả trốn cũng trốn không được, Bạch Hiển đưa ánh mắt cầu cứu về phía Việt Trạch.
Việt Trạch uống một ngụm nước, yên lặng rời tầm mắt.
!!
Thật không cho người sống mà! Bạch Hiển dừng rên, cả người rũ rượi.
Nhìn thấy bộ dáng của Việt Trách với Chu Ngạn như không có chuyện gì xảy ra, Bạch Hiển liền tin tưởng, thậm chí có chút cao hứng đi về phía Đường Trữ nói lời cảm ơn, sau đó nằm úp sấp xuống, thời điểm cảm nhận được hơi thở áp chế của Đường Trữ, Bạch Hiển đột nhiên dâng lên một dự cảm không lành.
Vừa mới nâng người dậy, lại bị Đường Trữ giữ chặt vai, sau đó còn nghe hắn nói: "Lão Chu, lại đây hỗ trợ một chút!"
!
Sau đó đôi bàn tay hữu lực của Đường Trữ chạm vào cổ, từ cổ xuống đốt sống cổ, đến các cơ và xương lưng, rồi xuống bắp đùi và bắp chân.
Cảm giác đau đớn lập tức truyền đến đại não, Bạch Hiển trực tiếp hít một ngụm khí lạnh, nhịn một chút, nhịn......Nhịn không được a! "A ô ô ô!" Một tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp khu rừng.
Bạch Hiển không còn sức để giãy dụa nữa, Đường Trữ vẫn còn nắm chặt hai chân của hắn, cảm giác đau đớn không ngừng ập đến, chỉ có thể nghiến răng chịu đựng.
Hồi lâu không nghe thấy của hắn, rốt cuộc Đường Trữ cũng dừng lại động tác, nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn, đem người kéo lên, vừa nhìn liền phát hiện hắn cắn môi chảy nước mắt.
Đường Trữ dở khóc dở cười, cầm khăn lau nước mắt cho hắn, "Ai nha, thực sự đau như vậy sao? Một chút liền qua, như thế sẽ không bị đau lại nữa?"
Động tác của hắn rất nhẹ, giọng nói cũng nhẹ nhàng, bộ dáng dỗ trẻ con làm cho ủy khuất của Bạch Hiển trong nháy mắt biến mất, nếu không phải bởi vì trên vai của hắn vẫn còn bầm, nếu không nhất định sẽ nhìn thấy vết đỏ lan rộng trên cổ hắn.
"Chết tiệt! Tiểu Hiển! Ai khi dễ ngươi!" Bạch Quỳnh cầm trái cây vội vã trở về, liếc mắt một cái liền thấy ánh mắt hồng hồng của Bạch Hiển, lại nhìn dáng vẻ dịu dàng dỗ dành của Đường Trữ, lập tức loại trừ Đường Trữ, quay đầu nhìn về phía Việt Trạch, sau đó lại nhìn chằm chằm Chu Ngạn!
Chu Ngạn, hay lắm!
Thời điểm Bạch Quỳnh chuẩn bị đánh Chu Ngạn, Bạch Hiển kịp thời ngăn hắn lại, "Không, không bị sao hết, Đường ca mát xa cho ta, cho nên rất đau!!" Nói đến đau, cả người hắn tản ra một loại cảm giác bi phẫn a.
Bạch Quỳnh khiếp sợ nhìn hắn, lại nhìn Đường Trữ, sau đó lại quay đầu nói với hắn, "Ngươi thật ngốc, dám để cho lão Đại mát xa, không đau chết là may rồi."
Trời biết trước kia khi bọn họ tập luyện quá nhiều, thời điểm cơ thể bủn rủn, cũng là Đường Trữ mát xa cho bọn hắn, một đám la hét như lợn bị mổ, khiến cho những người xung quanh sợ hãi tưởng có chuyện gì xảy ra nên vội vàng chạy tới kiểm tra.
Bạch Hiển lần đầu tiên bị mát xa mà chỉ có chảy nước mắt, Bạch Quỳnh bày tỏ sự ngưỡng mộ sâu sắc.
Bạch Hiển sửng sốt, sau khi hoàn toàn bình tĩnh lại, quay đầu nhìn Đường Trữ, lại nhìn Chu Ngạn, sau đó lựa chọn ngồi xuống uống nước chờ cơm.
Hắn có thể nói gì bây giờ? Hắn cũng không phải người đầu tiên được trải nghiệm nó, oán ai bây giờ.
Bạch Hiển hài lòng nhấp một ngụm nước, "Phốc!......Khụ! Nóng quá! Ô ô ô ô......"
Việt Trạch ngồi bên cạnh dở khóc dở cười, còn chưa kịp ngăn cản, hắn liền nhấp môi uống rồi, hiện tại lại không có nước lạnh, đành phải lấy lá bạc hà để Bạch Hiển nhai.
"Hô——" Mạc Tư đang chăm chỉ nướng gà do hai người Lăng Vị đem về, còn Bạch Hiển thì ngồi bên cạnh vừa nhai bạc hà vừa nghi ngờ nhân sinh.