Bạch Hiển nghe xong, yên lặng lại gần, Bạch Quỳnh thấy bộ dáng rụt rè của hắn lập tức cười to, sau đó lại giả bộ nghiêm túc: "Thấy không, ma thú ở đây chỉ cần một ngụm có thể nuốt tiểu bằng hữu đó, tiểu bằng hữu phải ngoan ngoãn một chút, hiểu không?"

Bạch Hiển......vừa xấu hổ vừa tức giận, quyết định không đi theo Bạch Quỳnh nữa, yên lặng chạy vào trung tâm đội ngũ, nhìn Chu Ngạn cùng Lăng Vị bên cạnh, rồi yên lặng đẩy nhanh tốc độ, gắt gao đi theo phía sau Đường Trữ với Việt Trạch.

Đường Trữ đã sớm phát hiện ra hắn, cùng Việt Trạch liếc nhau, không nói gì chỉ yên lặng nện bước nhanh hơn thôi.

Điều mà hai người không ngờ tới là quãng đường rất dài và không có ai thả ngự thú ra, tốc độ di chuyển rất nhanh, họ leo lên hai ngọn núi, băng qua nhiều con suối nhỏ, Bạch Hiển từ vị trí đi phía sau Đường Trữ tuột lại vị trí cuối cùng, đã sớm thở hổn hển, không dám lên tiếng phàn nàn cũng không dám tuột lại phía sau.

Sau cùng vẫn là Bạch Quỳnh đau lòng cho hắn, muốn cầm ba lô giúp hắn, Bạch Hiển lập tức cự tuyệt, "Các ngươi có thể ta cũng có thể!"

Dù sao hắn vẫn còn nhỏ! Trong đầu Bạch Quỳnh hiện lên ý nghĩ này, rất nhanh liền bị hắn hung hăng đè xuống, Bạch Hiển là ngự thú sư, thiên phú không thua kém người khác, sớm hay muộn thì cũng phải trải qua những việc này, có thể bồi dưỡng từ nhỏ còn có thể tăng kinh nghiệm của bản thân.

Bọn họ đi bộ từ chiếu tới tối, ánh sáng ở trong rừng vốn đã không tốt, thẳng đến khi sắc trời hoàn toàn tối lại, bọn họ mới cầm theo đèn pin đi tới bên cạnh một con suối nhỏ.

"Ngừng thôi! Nghỉ ngơi ở đây một đêm, ngày mai bắt đầu làm nhiệm vụ." Đường Trữ đi dạo một vòng, sau đó quyết định một nơi phù hợp để nghỉ ngơi.

Mấy người Bạch Quỳnh lập tức đi chuẩn bị lửa trại, dựng lều, Chu Ngạn cùng Lăng Vị thì đi săn thú, Bạch Hiển đặt mông ngồi xuống đất thở hổn hển, đầu vẫn còn lâng lâng, không thể suy nghĩ bất cứ thứ gì nữa.

Thẳng đến khi lều được dựng lên, Bạch Hiển mới phục hồi tinh thần, quần áo trên người ẩm ướt, ngay cả tóc cũng dính chặt vào nhau, cảm giác ướt át rất khó chịu.

Bạch Quỳnh lấy một bộ quần áo từ ba lô của hắn, kéo hắn ra khỏi mặt đất, "Đúng dậy, trước tiên đi tắm rửa, bên cạnh có con sông nhỏ, chính là điều kiện hơi kém một chút."

Vì đảm bao an toàn cho hắn, Bạch Quỳnh cũng đi theo.

Lúc hai huynh đệ bọn họ đi tắm, Việt Trạch cùng Đường Trữ ngồi bên đống lửa, "Nhóc con có năng lực không tồi a." Việt Trạch nhấc siêu lên nấu nước.

Đường Trữ cũng gật đầu, bọn họ tính toán nghỉ ngơi vài lần trên đường, kết quả không ngờ tới, Bạch Hiển cư nhiên theo kịp tốc độ của bọn họ, "Nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta tìm nơi này tốn gần ba ngày, lần thứ hai thì mệt tới mức không động đậy được."

Việt Trạch nở nụ cười, "Không được, lần đó lão tứ với lão ngũ còn quỳ rạp trên mặt đất không động đậy được, đợi một lát nữa kêu bé út uống chút thuốc, bằng không ngày mai sẽ không di chuyển được."

*bé út: cái từ tui ko biết dịch như nào nữa, cái từ như này nè mn "幺儿", ai biết giải đáp cho tui với.

Đường Trữ gật đầu, bắt đầu sửa sang lại ba lô.

Còn Bạch Hiển bên này đi theo ca ca tới dòng suối nhỏ để tắm rửa, sắc trời đen tuyền, chỉ thấy được ánh đèn pin do Bạch Quỳnh cầm chiếu sáng cho đường đi của bọn họ.

Dòng suối phía trước hoàn toàn không nhìn tới được, độ sâu cũng không biết là bao nhiêu, Bạch Hiển do dự một chút, quay đầu, khiếp sợ!

Nhị ca trực tiếp cởi sạch, cầm siêu nước tạt lên người mấy cái, sau đó đem quần áo bẩn ra bờ sông giặt, lại ở trên người chà xát vài cái, cuối cùng mặc vào quần áo sạch.

Cảm nhận được tầm mắt của hắn, Bạch Quỳnh cũng không ngẩng đầu lên nói: "Chỉ có thể như vậy thôi, trời tối không nhìn thấy được trên sông có gì, không cẩn thận thì có nước ngủm!"

Bạch Hiển giãy dụa một chút, rốt cuộc cũng không chịu được cảm giác nhớp nháp trên người, học theo Bạch Quỳnh tắm sơ qua vài cái.

Đường Trữ đột nhiên nhìn thoáng qua, thấy được một mảng màu trắng, ở nơi tối đen cực kỳ chói mắt, "......" Lập tức dời tầm mắt, động tác đình trệ, Việt Trạch đang đun nước nghi hoặc nhìn hắn, trong mắt mang ý hỏi "Chuyện gì xảy ra?"

Đường Trữ lắc đầu, "Không có gì, lão tứ lão ngũ còn chưa trở lại, đậy ấm nước của bọn họ lại đi."

Việt Trạch gật đầu làm theo.

Đợi đến khi hai người Bạch Hiển quay lại, hai người Chu Ngạn cũng mang theo con mồi trở về, "Quá tối, không thể đi xa được, liền bắt một con dê, đã được xử lý, có thể trực tiếp đem nướng?"

"Dê? Vậy sẽ phải nướng hơi lâu?" Việt Trạch cầm con mồi rồi rắc lên đó không ít gia vị.

Lăng Vị cũng buông tay, "Không có biện pháp, quá tối, chúng quanh cũng không có thứ khác để ăn, thực sự phải ăn chay sao?"

Bạch Quỳnh lập tức phản bác, "Sao không được, không phải có tiểu Hiển sao?"

Bọn họ quay đầu nhìn chằm chằm Bạch Hiển.

Bạch Hiển lập tức khẩn trương, "Hả......?" Nhìn thịt dê đã được xử lý xong, hắn đột nhiên hiểu được cái gì đó.

——

"Hô——!"

"Cố lên Mạc Tư, đây là dê hơn cấp 20 lận, không cần sợ, cứ thoải mái, hơi cháy xém cũng được." Bạch Quỳnh ở bên cạnh hỗ trợ nhóm lửa.

Bạch Hiển trừng hắn một cái, "Mạc Tư, đừng nghe hắn, chín là được."

Mạc Tư ngoan ngoãn cúi xuống nhóm lửa, vì để khống chế lửa tốt hơn, ngay cả cánh của nó cũng bởi vì dùng sức mà run lên

Hỗn hợp gia vị được tẩm ướp vào thịt dệ chậm rãi xâm nhập vào xoang mũi của bọn họ, nước miếng không ngừng phân bố, trừ bỏ Đường Trữ, tất cả bọn họ đều yên lăng nuốt nước miếng, âm thanh rất rõ ràng.

Liếc nhìn lẫn nhau, ai cũng đừng ghét bỏ.

Đường Trữ buồn cười nhìn bộ dáng của Mạc Tư, lắc đầu, tính tình con ngự thú này thật tốt.

"Ngao ô ~" Cuối cùng thịt dê cũng nướng xong, Mạc Tư lạch cạch một chút rồi quỳ rạp trên mặt đất, bộ dáng rất mệt mỏi, việc điều khiển lửa như thế này khiến cho nó còn mệt hơn so với việc tùy ý phun lửa.

Bạch Hiển xoa đầu nó một chút, Mạc Tư liền cọ cọ làm nũng, chẳng qua trong cổ họng nó phát ra âm thanh không hề non nớt, tùy tiện than nhẹ một chút cũng là âm thanh trầm ngâm của rồng, mấy người bên cạnh đều lắc đầu phát ra âm thanh tấm tắc.

Mạc Tư nâng mí mắt nhìn bọn họ, mới không chút để ý, mấy con rồng khác ở trong không gian đang tức giận với nó, cố ý bày ra bộ dáng để long chủ đau lòng, trước kia đùa giỡn với chúng nó cả ngày có bị sao đâu, tức chết rồng!

Mạc Tư tự nhiên biết được mấy con rồng ở trong không gian sẽ không tha cho nó đâu, vì thế lập tức chủ động nghỉ ngơi ở bên ngoài, bắt đầu tuần tra xung quang doanh trại của bọn hắn.

Việt Trạch còn đẩy mắt kính tán dương: "Tiểu Hiển, Mạc Tư thật sự rất ngoan."

Bạch Hiển đang bị mấy con rồng nhỏ oanh tạc, lâm vào trầm tư, cuối cùng chỉ có thể cười cười che dấu sự xấu hổ của mình.

Đường Trữ phát hiện hắn không đúng, Chu Ngạn lập tức đánh gãy lời nói của bọn họ, "Mau mau mau, thừa dịp còn nóng mau ăn, lạnh rồi thì không ngon đâu!"

Đường Trữ cũng không hỏi nữa, chẳng qua thời điểm ăn thịt, hắn đưa cả chân sau cho Bạch Hiển.

Bạch Hiển do dự một chút, "Ta ăn không hết, nhiều lắm."

Đường Trữ nghi hoặc: "Có thể ăn cùng Mạc Tư mà?"

À......Bạch Hiển rất ít khi cho đám rồng con ăn thịt nướng: "......Cũng được, chắc không bị gì đâu nhỉ."

Nghe được gọi về, Mạc Tư lập tức chạy như điên trở lại, bộ dáng có chút khờ, chính là thời điểm đi ngang qua Lăng Vị, Lăng Vị muốn sờ nó lại bị nó né tránh.

Khi chạy tới bên người chủ nhân mới quay đầu lại nhìn Lăng Vị, nhìn hai giây, "Ngang~" một tiếng, âm thanh hùng hậu có phần hơi uyển chuyển, quay vòng mười tám vòng, bộ dáng cho chút giống mãnh nam làm nũng.

Lăng Vị bị động tác của nó làm cho sửng sốt.

Bạch Hiển không còn mặt mũi nào nhìn nó nữa, giữ chặt cổ Mạc Tư lại, "Thật xin lỗi, nó không thích người khác sờ vào người, nhưng lại cảm thấy cự tuyệt ngươi thì không tốt lắm, cho nên mới giải thích với ngươi."

Lăng Vị lập tức phản ứng, cười điên cuồng, vội vàng xua tay, "Không sao không sao, các ngươi nhanh ăn đi, không đủ thì ở đây vẫn còn."

Không thể không nói, thịt dê rừng đúng là tuyệt vời, thịt chắc và dai, ngoài giòn trong mềm, khi cắn một miếng, nước trong thịt trào ra khoang miệng, gia vị nêm nếm vừa phải, tuy nhiên mùi thịt dê khá nặng, có thể là do phần gia vị vẫn chưa ngấm vào thịt.

Bạch Hiển ăn chưa hết một nửa liền đưa cho Mạc Tư, Mạc Tư ngửi thử liền quay đầu..., có chút ghét bỏ, do dự một chút vẫn cúi đầu ăn.

Chỉ là không giống trước kia khi nó thưởng thức đồ ăn ngon, mà là trực tiếp "Ca ca ca" cắn nát xương, sau đó nuốt ực xuống, sau khi ăn xong lập tức chạy tới dòng suối nhỏ uống nước.

Những người bên cạnh nhìn thấy Mạc Tư như vậy lập tức cười lên, Lăng Vị ngồi bên cạnh Bạch Hiển hỏi: "Mặc Tư bao nhiêu giai* rồi vậy?" Chỉ số thông minh có chút cao a.

*Cái này có ghi ở những chương đầu: Mỗi 10 cấp sẽ đại diện cho 1 giai khác nhau.

Nói tóm gọn thì chỉ số thông minh của ngự thú cấp cao rất cao, đồng thời sức chiến đấu của chúng nó rất mạnh, chúng nó có xu thế tìm kiếm ưu điểm và tránh nhược điểm, tạo ra những giá trị khác biệt nên rất khó bị người khác phục tùng.

Bạch Hiển bình tĩnh trả lời: "Nhị giai."

"Như thế nào có thể? Biểu hiện vừa nãy không thể nào là nhị giai được." Chu Ngạn nghe xong liền trả lời chắc chắn.

Bạch Hiển xua tay, "Quả thực là nhị giai, hơn nữa bởi vì là rồng nên rất khó đột phá, có thể long tộc có chỉ số thông minh cao hơn chăng?"

Chu Ngạn lập tức nghẹn, Đường Trữ nhìn Bạch Hiển, "Đột phá rất khó?"

Bọn họ đều trầm ngâm, đột phá khó khăn là chuyện mà ai cũng gặp phải, rất nhiều người tình nguyện lựa chọn một ngự thú bình thường có thể cường đại thông qua bồi dưỡng, cũng không nguyện ý lựa chọn một con ít người biết đến, thậm chí ngay cả phương pháp thăng cấp cũng khó khăn hơn những con ngự thú khác.

Bạch Hiển bình tĩnh xua tay, "Không sao, không phải ta chỉ có một con ngự thú này."

Câu trả lời quá mức Versailles [địa danh của Pháp], bọn họ không thèm để ý tới hắn nữa.

Bạch Hiển đột nhiên từ một người ngay cả tổ thạch cũng không thể câu thông, biến thành một ngự thú sư có ba con ngự thú, trong đó khẳng định có biến, phàm là người thông minh sẽ không miệt mài theo đuổi, lại càng là những thế gia chi tử đang ngồi tại đây.

Dù sao lượng hoạt động tiêu hao quá nhiều, đợi bọn họ thu thập đồ đạc chuẩn bị gác đêm, thời điểm chuẩn bị ngủ, Bạch Hiển nằm trên mặt đất chỉ còn một bước nữa là gặp chu công.

Bọn họ lập tức tỉnh lại, hạ thấp giọng, Bạch Quỳnh nhẹ nhàng lay tỉnh hắn, vì toàn bộ chăn bông và mọi thứ đều đặt ở bên trong không gian của Bạch Hiển.

---------------

Tác giả có lời muốn nói:

Mạc Tư: Ngửi thử một chút, hương vị cũng không ngon lắm (do dự jpg.) ô ô ô, đây là chủ nhân uy cho nó, vẫn là nên ăn!

Mạc Tư: Nôn!.

(Đừng hỏi, hỏi chính là hối hận, Mạc Tư điên cuồng uống nước)

---------------

Truyện được dịch với mục đích phi thương mại và chưa được sự cho phép của tác giả

------------HẾT CHƯƠNG 43------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play