"Lão sư, tới nơi rồi." Tô Triết dừng xe ở trước một khách sạn, phía sau còn truyền đến giọng nói đắc ý của Bạch Hiển: "Thế nào? Phao Phao thực sự rất mềm đúng không?"
Vương Kha liên tục gật đầu, tay không ngừng ở trên người phao phao nhẹ nhàng xoa, cả người phao phao nhỏ nhắn, lại được bao phủ bởi một lớp lông tơ, hai cái sừng rồng lại bị xem nhẹ, tay chân cũng là dạng lông xù, ngắn củn, cả thân thể nó nhìn qua như một quả cầu nhung, xúc cảm khi sờ lại vừa mềm vừa ấm, ngay cả Trác Phong khi sờ cũng sờ soạng thêm vài cái.
Tô Triết bất lực quay đầu nhìn bọn họ: "Được rồi, các ngươi đã chơi đủ chưa? Chúng ta đã tới nơi rồi."
Kết quả đối diện một phao phao toàn thân lông xù, giống như một quả cầu nhung, Tố Triết lập tức nghẹn trở lại, thật cẩn thận vươn tay đụng vào chóp mũi của phao phao, đứa nhỏ có tính tình rất tốt, lúc này còn "Ngao ô" một tiếng, sự đáng yêu bùng nổ!
Tô Triết lập tức ôm lấy đứa nhỏ, mở cửa xe đi xuống, "Đi, không để ý tới hai tiểu quỷ ngây thơ kia nữa."
Vẻ mặt Bạch Hiển khiếp sợ, thì ra sư huynh lạnh lùng ít nói là mao nhung khống!
Bất quá cũng xin đính chính một chút, thật ra bọn họ cũng không hề tranh cãi ầm ĩ, ngoan ngoãn xuống xe cùng với ông ngoại rồi cùng nhau đi vào khách sạn.
Bên ngoài khách sạn được trang trí một cách nghiêm trang, phong cách bên trong cũng là đơn giản nhẹ nhàng, một số đường nét mềm mại cùng hoa văn đẹp mắt được sơn trên nền trắng, tạo được một cảm giác thoải mái khi đi vào bên trong.
Có rất nhiều chỗ ngồi ở bên trong sảnh, có rất nhiều người phục vụ đang đợi ở khu vực tiếp tân, người cũng không nhiều, có thể là do chưa tới thời gian mở cửa.
Cầu thang dẫn lên lầu được làm bằng chất liệu gỗ, bọn họ im lặng đứng tại chỗ một lúc lâu, liền gặp một nam tử trung niên hàm hậu, mặc đồng phục đầu bếp, đội mũ đầu bếp, mỉm cười tiếp đón bọn họ: "Lão sư, đã lâu không gặp, các vị sư đệ hảo."
Trác Phong cũng cười đáp lại, "Đã lâu không gặp, đã mấy tháng rồi không tới đây ăn cơm, ừm, đây là hai sư đệ của ngươi, ta dẫn bọn nó tới đây giới thiệu." Sau đó quay đầu lại giới thiệu cho hai người Bạch Hiển, "Lại đây, vị này là Lưu Tuấn sư huynh, là một cao thủ nấu dược thiện, ngay cả hoàng thất cũng chỉ định hắn làm đồ ăn cho!"
Hai người ngoan ngoãn kêu sư huynh hảo, Lưu Tuấn ngượng ngùng cười rộ lên, "Ai ai lão sư người đừng cười ta, nhóm tiểu sư đệ đợi ta một chút, sư huyng tuyệt đối sẽ cho các ngươi thấy được tài năng của ta, được không? Chờ!"
Sau khi Lưu Tuấn dẫn bọn họ vào phòng riêng liền chạy tới phòng bếp, cứ như đang chuẩn bị đánh giặc vậy.
Trác Phòng vừa uống trà vừa cười nói: "Hắn a, chính là tính tình quá mức lo lắng, nên có chút vội vàng, học hai năm, vẫn quyết định từ bỏ con đường bồi dục sư này, tuy nhiên hắn đối với nguyên liệu nấu ăn lại phi thường có thiên phú, làm ra được hương vị rất ngon, dược thiện có tác dụng bổ dưỡng cũng đặc biệt tốt, có rất nhiều người hoặc ngự thú bị thương mới khỏi, thường đi từ thành phố sang tận bên đây ăn."
Hai người họ có chút đăm chiêu, cho nên nhìn thái độ của Trác Phong, cũng không ngăn cản đệ tử của bọn họ đi trên con đường khác, hay nói đúng hơn, ông ấy còn khá xem trọng đến con đường mà bọn họ lựa chọn.
Phòng riêng có đủ không gian nên Trác Phong dẫn đầu thả ngự thú của mình ra trước, một con bạch chuẩn [chim cắt cực bắc* màu trắng] với sải cánh rộng dài hơn ba mét bất ngờ nhảy ra, khiến cả hai đều giật mình, sau đó nó còn tựa hồ nhìn bọn họ liếc mắt một cái, đem cánh thu lại, ngay lập tức biến thành một con chim ưng mảnh khảnh cao chưa đến một mét.
Nâng đầu, bước đi thong thả, cả người nó tỏa ra một chút khí chất tao nhã, sau đó dưới sự chú ý của nhiều người, đứng ở trước mặt Bạch Hiển, đầu di chuyển lên xuống như thế đang quan sát điều gì đó
Sau đó trước biểu tình tràn đầy mông lung của Bạch Hiển, nó chậm rãi mở ra đôi cánh lớn màu trắng của mình, run rẩy, ngẩng cao đầu.
Đây chắc chắn không phải khoe khoang đi? Đúng không? Đúng không?
Vẻ mặt Bạch Hiển khiếp sợ, Vương Kha bên cạnh lại nở nụ cười, bản thân hắn cũng có ngự thú là loài chim nên tự nhiên hắn có thể hiểu được hành động đó là gì, "Tiểu hiển, nó rất thích ngươi, đang triển lãm dáng người của nó cho ngươi xem, mà ở loài chim, động tác này bình thường được thực hiện ở hai trường hợp, không phải thị uy, thì chính là......"
Tô Triết không khỏi bật cười, Trác Phong cũng bất đắc dĩ lắc đầu, bạch chuẩn [chim cắt cực Bắc] nhà hắn cái gì cũng tốt, chính là chỉ số thông minh ngẫu nhiên bay ra ngoài tinh cầu du ngoạn, bất quá hắn không mở miệng phá hư bầu không khí, ngược lại lại có hứng thú quan sắt xem Bạch Hiển sẽ làm gì.
Mặt Bạch Hiển có chút tối sầm, hắn cố gắng câu thông một chút với Bạch Chuẩn, "Huynh đệ, chúng ta ngay cả giống loài cũng không giống nhau......" Còn chưa nói xong, bạch chuẩn đã vỗ cánh, gió thổi vù vù tới làm Bạch Hiển không mở nổi mắt, hắn tức giận trực tiếp sử dụng thân thủ bắt được cánh của bạch chuẩn, lôi xuống, khép lại, dựa vào lực đạo đem cánh của bạch chuẩn khép lại, sau đó hết sức thuận tay chụp lại, toàn bộ người Bạch Chuẩn bị hắn ôm vào trong ngực.
Giống y như một con gà nhỏ......Mấy người bên cạnh nhìn thấy bộ dáng của Bạch Chuẩn liền không hẹn mà cùng liên tưởng như vậy.
Bạch Chuẩn cũng bối rối chớp mắt hai lần, sau đó quay đầu hơn 100 độ nhìn chằm chằm Bạch Hiển, bộ dáng nhìn qua thực sự ngơ ngác, Bạch Hiển mới không quan tâm tới vẻ mặt của nó, trực tiếp ở trên người nó xoa loạn một trận, thành công khiến lông mao trên người nó rối loạn.
Bạch Chuẩn rốt cuộc lấy lại tinh thần, từ trong lòng hắn giãy dụa bay ra, dù vậy móng vuốt cũng chú ý gắng sức không tổn thương người hắn.
Bạch Chuẩn thu hồi cánh, ánh mắt u oán trốn ở phía sau Trác Phong, sau đó đầu uốn éo, hết sức ngạo kiều không để ý tới người khác.
Đây cũng chính là Bạch Hiển, đối người khác đến thử xem, Bạch Chuẩn bị giày xéo một trận, Trác Phong lắc đầu cười, vươn tay ấn xuống vài sợi lông vẫn còn lộn xộn trên đầu nó, "Các ngươi cũng triệu hồi đi, đợi một lát nữa là có thể trực tiếp ăn là được."
Hắc Phong lập tức được triệu hồi, liền cảm nhận được ánh nhìn chết chóc của đại lão, sợ tới mức trực tiếp đứng thẳng không dám nhúc nhích, Trác Phong vội vàng trấn an Bạch Chuẩn, bảo nó đừng khi dễ tiểu bối.
Bạch Hiển bị nhóc con trên tay Tô Triết thu hút, đó là một con ngự thú hệ kim: chuột tầm bảo, bao phủ trên màu lông trắng của nó là những hoa văn màu vàng, bề ngoài cực kỳ giống một con chuột đồng, hai túi má phồng lên, cùng bốn cái chân giãy dụa, muốn trốn ở trong lòng ngực của chủ nhân.
Tô Triết cảm nhận được ánh mắt của Bạch Hiển, trên mặt mỉm cười, sau đó đem nhóc con đặt trong lòng ngực Bạch Hiển, "Phốc phốc có chút nhát gan, đừng nâng nó lên quá cao."
Bạch Hiển cao hứng đáp lại: "Được!" Thật cẩn thận vuốt vẻ nó, Phốc Phốc xoay hai vòng, phát hiện không phải mùi của chủ nhân, nhưng mùi này khiến cho Phốc Phốc rất thích, vì thể nhóc con này liền làm tổ ở trên đùi của Bạch Hiển, oa ở bên trong, ngẩng đầu lên đưa mũi ra phía ngoài quan sát.
Bộ dáng đáng yêu này hấp dẫn ánh mắt của Phao Phao, rốt cuộc cũng nguyên ý đi xuống từ trên người Tô Triết, đồng dạng làm tổ ở trong lòng ngực của chủ nhân, cùng đối mặt với Phốc Phốc không biết đang trao đổi cái gì.
Bạch Hiển ở trong đầu hỏi Mạnh Chương: "Ngọc bích có thể ăn cái này không? Có thể đem nó triệu hồi được không?"
Mạnh Chương đã tra xong tư liệu, không biết từ nơi nào lấy ra được bộ trà cụ, đang pha trà, "Nó ăn chay, hơn nữa mới sinh được vài ngày, không nên ăn đồ ăn như động vật ăn tạp, chỉ cần ăn linh quả để chắc bụng là được rồi."
Là thức ăn cho ấu long, linh quả không chỉ chắc bụng mà còn có thể đặt nền móng cho thân thể tráng kiện của long tộc, có thể máu chóng khôi phục thực lực của long tộc.
Mạnh Chương cũng biết Bạch Hiển mới bị Bạch Chuẩn thể hiện tình yêu, thoáng trêu đùa: "Quả nhiên là long chủ, mị lực thật lớn nha!"
Bạch Hiển trực tiếp chặt đứt liên hệ, lập tức đi vuốt ve nhóc con kia, một bên đem Mạc Tư cùng Lam Giáng triệu hồi, trước khi triệu hồi, Bạch Hiển liền dặn chúng nhớ thu nhỏ cơ thể, sau đó mấy người bên cạnh liền thấy được hai long tể chỉ lớn hơn con chó nhỏ một chút, xuất hiện bên người Bạch Hiển.
Lam Giáng rất bình tĩnh mà bò lên bàn, mà Mạc Tư chính là điên cuồng, cọ hết chỗ này tới chỗ kia, cọ đến trước mặt Trác Phong nên bị ôm lên,
"Oh, thì ra là đứa nhỏ này!" Trác Phong ở trên người Mạc Tư sờ soạng xương cốt hai lần, đột nhiên thốt ra những lời này.
Sau đó không lên tiếng sờ xong Mạc Tư, rồi đặt nó xuống mặt đất, ông vừa vuốt râu vừa nghĩ, đây hẳn là một nhóc con mới cấp 20 thôi nhỉ, cũng không biết nên dùng tài liệu gì để thăng cấp cho nó nhỉ.
Trác Phong đã bắt đầu suy nghĩ tới vấn đề đó, Bạch Hiển cũng không biết, bằng không hắn nhất định sẽ nói cho ông ngoại biết, Mạc Tư cũng chỉ có thể tới cập bậc này, hắn một mình chiếu cố bốn con ngự thú, cũng rất là bận rộn rồi.
Tô Triết nhìn hắn thực sự quá vất vả, liền đem Phốc Phốc ôm trở về, vì thế trong ngực Bạch Hiển bị Phao Phao và Mạc Tư chiếm giữ, Lam Giáng ở bên cạnh coi như không nhìn thấy.
Bạch Hiển bất đắc dĩ sửa sang lại quần áo một chút, rồi ôm lấy Lam Giáng, "Đến đến đến, xếp thành một hàng, người một nhà thì phải công bằng chứ."
Mạc Tư cùng Phao Phao vẫn còn cười ngốc, mâu quang Lam Giáng lóe lên, sau đó cọ cọ lên người Bạch Hiển, rồi nằm xuống.
Bạch Hiển thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng có chút đau đầu, Lam giáng không biết tại sao lại như thế này, cũng không biết là do thói quen của chủng tộc này hay sao nữa, luôn không cùng những tiểu long khác chơi đùa, tính tình rất lãnh khốc, nhưng hắn cảm nhận được, Lam Giáng đối với hắn lại không như vậy, thời điểm hắn ôm những con rồng khác cũng không tranh tình cảm, nó chỉ ở một bên vừa nhìn vừa ghen tị, rất giống một đứa trẻ ngạo kiều.
Bạch Hiển thở dài một hơi, quên đi, chính mình chú ý một chút, đều là con trai của mình.
(Mạnh Chương: Đây không phải là con của ngươi......
Bạch Hiển: Câm miệng! Đây là! Mỗi tiểu long đều là của ta!
Mạnh Chương: ......Được được được, đều là của người, cũng là tổ long, không sao cả.)
Chơi trong chốc lát, ngoài cửa phòng bị gõ hai cái rồi được đẩy ra, Lưu Tuấn thăm dò......Đưa đầu vào nhìn, hắn thực sự sững sờ khi nhìn thấy trong lòng ngực Bạch Hiển có rất nhiều ngự thú, nhưng hắn rất nhanh liền lui ra ngoài đem toa ăn[toa chuyên cung cấp thức ăn cho hành khách trên xe lửa] đẩy vào.
Các món ăn không ngừng được dọn lên, mùi thơm tỏa ra làm cho Bạch Hiển nhịn không nuốt nước miếng, ánh mắt nhìn đến chỗ Lam Giáng, đột nhiên nhớ tới hình như chính mình đã quên mất gì đó!
Mấy người bên cạnh nhìn hắn với vẻ thắc mắc, Bạch Hiển: "......A! Ta có mua vài con dê! Phải lấy trước 12 giờ! Ta quên mất rồi!"
Vương Kha cũng giật mình theo, "Đúng rồi, ta cũng quên mất."
Trác Phong suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Dê? Dê các ngươi mua có phải là mua ở bên trong phố buôn bán đúng không, chính là một thiếu niên dân tộc Tạng?"
Hai người gật đầu.
Trác Phong cười phất tay, "Không sao, Lưu Tuấn có thông tin của hắn, cứ để hắn gửi trực tiếp lại đây hoặc gửi thẳng tới cho ta cũng được."
Hai người: ? ? !
Bạch Hiển lại ngồi xuống, "Được ạ, nhưng vì sao Lưu sư huynh lại có thông tin của hắn vậy ạ?"
"Hắc, dê của hắn so với nơi khác thì tốt hơn nhiều, giá cả cũng rẻ hơn, mà ta cũng cần người cung ứng sản phẩm định kỳ mà." Lưu Tuấn một bên bày đồ ăn một bên trả lời bọn họ, "Không sao, ta mới gửi tin nhắn cho hắn rôi, đợi một lát nữa ta đưa cho các ngươi."
Đây cũng là, sau khi hai người Bạch Hiển hiểu rõ gật đầu liền bị thức ăn trên bàn hấp dẫn, có nhiều nguyên liệu nấu ăn cùng với các phương pháp nấu ăn khác nhau, ở trên bàn có hơn mười món, mỗi món đều tỏa ra những màu sắc rực rỡ khác nhau, còn thật tri kỉ chia làm hai phần, một phần lớn hơn, số lượng cũng khá nhiều, có thể kêu là nồi, cái còn lại thì khá bình thường, được bày biện thanh lịch trên một cái đĩa.
Sau khi đem đồ ăn đặt chỉnh tề, Lưu Tuấn mới bắt đầu nói: "Suất to là cho ngự thú ăn, suất nhỏ là cho các ngươi ăn, đây chính là món đầu tiên, khoan đã, từ từ ăn, đừng nóng vội như vậy chứ."
Cho tới hiện tại hai người Bạch Hiển còn chưa được ăn qua những loại thức ăn này, không khỏi nuốt nước miếng, không biết là bọn họ tham hay là bị dọa nữa, "Cái này, có phải hơi nhiều không?"
Lưu Tuấn xua tay, "Không sao, sức ăn của ngự thú so với chúng ta nhiều hơn rất nhiều, chỉ cần không kìm nén, thì có thể thoải mái ăn uống!"
Sự nghi ngờ của cả hai vẫn duy trì cho tới khi thức ăn cho vào miệng, liền giảm bớt không ít, ô! Ăn ngon quá!
Miếng sường heo đầy đặn được om với nước tương, cắn một miếng toàn thịt, miếng sườn được cắt vừa phải, thấm đẫm hương vị đậm đà của nước sốt, có thể trực tiếp ăn liền hai chén cơm lớn.
Ăn thịt không thì rất khô đúng không, không quan trọng, chúng ta còn có canh cá chình, cá chình được sử dụng là loại cá chính biển bậc hai, được nuôi bán hoang dã, chất thịt rất tươi, giống như thịt cá đậu hủ bình thường nhưng vừa đưa vào miệng liền tan ra, ở phần nước luộc chỉ thả hai miếng gừng, tuy vậy vị của cá và gừng hòa quyện với phần nước dùng ở mức cao nhất, khiến cho khi dùng có thể cảm nhận được hơi nóng chảy xuống dạ dày.
[Ý là á vừa dịch vừa đói bụng nha=]], và tui thêm ý ở cái phần này tui thêm bớt khá nhiều, do diễn tả cái cảm giác khi ăn ấy ;;;;-;;;]
Hai người bọn họ một miếng cơm một miếng canh, bộ dạng không thể dừng ăn được, tư thế kia khiến cho những người nhìn thấy được đều muốn ăn theo, vì vậy mà ăn không ít.
Sau đó sự nghi ngờ của hai người đã hoàn toàn chôn vùi khi nhìn thấy mấy con ngự thú mồm to ăn cơm, một suất ăn của chúng có thể bằng ba bàn cộng lại, mỗi phần của mỗi con lại còn không ít, có thể nói, hai khối thịt lớn, Mạc Tư liếm chúng, sau đó nhai toàn bộ vào trong miệng, ngay cả xương nó cũng nhai chung luôn.
Lam Giáng trực tiếp nuốt trọn một khối thịt, ừng ực một ngụm, thậm chí nuốt vào rất dễ dàng, Bạch Hiển hết sức hoài nghi là tụi nó có cảm nhận được ra hương vị hay không, mấy con chim bên cạnh cùng với tiểu tử kia cũng vùi đầu ăn, thức ăn trong chén bằng mắt thường có thế thấy được đang giảm bớt.
Sau khi Mạc Tư cùng Lam Giáng ăn xong liền bắt đầu ngẩn người, Lưu Tuấn lại đẩy một xe đồ ăn vào, lại có thêm 12 món khác, "Thế nào, lão sư, các sư đệ, hương vị không tệ đúng không?"
Vương Kha vươn ngón tay cái ra, "Rất ngon nha sư huynh, đồ ăn quả thực rất tuyệt!"
Bạch Hiển đang cầm chén canh lên thổi cũng liên tục gật gù đồng ý.
Trác Phong cùng Tô Triết đã từng nếm qua nên bình tĩnh hơn nhiều, Trác Phong cười ha hả nói: "Xem bọn hắn như thế thế này, thì có thể thấy được tay nghề nấu rất ngon rồi."
Mạc Tư cùng với Lam Giáng trực tiếp tiến tới bên cạnh hắn, giương mắt lên nhìn – đưa ánh mắt trông mong lên nhìn Lưu Tuấn, Lưu Tuấn nở nụ cười, đem chén đĩa không dùng tới dọn xuống, lại tiếp tục bày đồ ăn lên, sau đó còn giúp Bạch Hiển gắp cho Mạc Tư không ít đồ ăn, "Hắc hắc, tốt lắm, vẫn còn một đợt nữa, các ngươi cứ ăn từ từ, đừng vội vàng."
!
Bọn họ đều chấn kinh, Bạch Hiển nhìn thấy tất cả món ăn trước mặt tản ra mùi thơm mê người, yên lặng nuốt canh xuống, "Cái kia......Sư huynh, nếu không đừng đem lên nữa? Ta ăn không nổi nữa rồi!" Bạch Hiển khóc không ra nước mắt, lúc này ăn cơm khá nhiều, giờ có ăn thêm đồ ăn cũng không ăn nổi!
Trác Phong cũng đồng ý, "Đúng vậy đúng vậy, nhiêu đây đồ ăn là đủ rồi, đừng lãng phí."
Trên mặt hai người Bạch Hiển hoàn toàn hối hận, Lưu Tuấn nở nụ cười, "Cũng đúng, cho dù bây giờ đóng gói đồ ăn đem về thì cũng không còn ngon nữa, phần còn lại để hôm khác các ngươi tới lại ăn tiếp. Ta phải quay về phòng bếp đây, dưới lầu đã bắt đầu có khách rồi, các ngươi cùng lão sư ăn chậm thôi, nhớ ghi nợ cho ta là được."