Diệp Anh nuốt nghẹn lắc đầu, cô đẩy anh khỏi người. Tránh ánh mắt anh, nước mắt cô tuôn rơi, giọng cô lạc đi:

– Anh Đức, em nhắn anh đến đây để nói với anh, gia đình em sẽ kiện ba anh, bằng mọi giá gia đình em cũng sẽ bắt ông ta phải vào tù! Chân của bố em… không thể nào đi lại bình thường, nhìn ông khốn khổ trước hậu quả mà ba anh gây ra… em không thể ở bên anh… em xin anh hiểu cho em!

Cô hít một hơi, gạt nước mắt, bước về bàn làm việc thu dọn hàm ý đuổi anh khỏi đây. Phan Đức đứng lặng nhìn theo từng động tác của cô. Anh chưa bao giờ nghe đến hai tiếng “chia tay” từ cô, anh hiểu cô dứt khoát vô cùng, cũng đau đớn vô cùng. Không để cô phải đuổi, anh gật nhẹ, quay người bước khỏi Thành Vinh. Lúc này, mọi lời nói của anh đều là vô nghĩa.

Phan Đức đi rồi, Diệp Anh khựng lại mọi động tác. Cô chua xót ôm mặt khóc, khóc như chưa bao giờ được khóc. Tình yêu của cô và anh… kết cục cuối cùng vẫn là nước mắt, vẫn là chia xa. Đau đớn đến tê tái, cô giữ lấy trái tim đang nhói buốt. Những ngọt ngào bên anh, tình yêu rực cháy mãnh liệt của anh mãi mãi là giấc mơ mà cuộc đời này cô không bao giờ có được…

Trở lại xe hơi có vệ sĩ ngồi chờ gần cổng Thành Vinh, Phan Đức gọi điện thoại cho ba anh. Anh vốn không muốn hỏi ông ta, muốn mọi chuyện chìm trong bóng tối, nhưng lúc này anh chẳng cần phải làm vậy nữa, chỉ bực bội quát lên:

– Ba, tại sao ba lại thuê người phóng hỏa Thành Vinh? Tại sao ba lại làm cái trò ác đức đó hả? Ba có phải là con người nữa không?

Ông Hùng nheo nheo mắt trả lời:

– Ba sẽ không nói gì thêm về chuyện này. Tối nay con có về nhà ăn cơm không, ba mẹ chờ!

Phan Đức tím tái mặt mũi, uất ức đến mức muốn đập phá. Chưa bao giờ anh tức giận người gọi là cha anh đến thế. Nhìn Diệp Anh thẫn thờ mở cửa bước vào xe hơi của vệ sĩ, lòng anh nghẹn đắng, bất giác hai hốc mắt cay xè. Anh và cô… có cố gắng thế nào cũng không thể ở bên nhau sao?

Đám cưới nhỏ của Phan Đức và Diệp Anh phải hủy bỏ. Gia đình Diệp Anh đã thuê một luật sư giỏi hỗ trợ ông Thành làm các thủ tục kiện cáo Phan Hùng. Cả quản đốc Huân cùng Huy đều hứa sẽ có mặt tại tòa để làm nhân chứng, vật chứng mà Huy cung cấp bao gồm đoạn tin nhắn trợ lý của Phan Hùng nhắn anh ta thuê phóng hỏa, như vậy ông Thành tạm thời yên tâm.

Quá trình tố tụng có sự điều tra của cảnh sát, Phan Hùng không chịu nhận tội, còn tố ngược ông Thành vu oan giá họa. Đặc biệt trong quá trình đó, quản đốc Huân cùng Huy đều không thể liên lạc khiến ông Thành vô cùng tức giận. Kết luận của tòa án cùng kết quả điều tra của cơ quan công an đều khẳng định: bằng chứng của ông Thành vô giá trị, ông còn bị gán tội vu khống và phải đứng trước nguy cơ truy tố hình sự. Bao nỗi đau chồng chất, ông chìm trong men rượu.

Nhìn bố già đi cả chục tuổi, Diệp Anh chỉ biết quặn thắt cõi lòng. Nỗi nhớ Phan Đức mỗi lúc một dâng đầy nhưng hoàn cảnh rối ren khiến cô chỉ dám ôm hình bóng anh mà nhớ về những khi màn đêm buông xuống. Cô nhớ hơi ấm, nhớ vòng tay, nhớ nụ hôn say mê cưng chiều anh dành cho cô, nhưng hiện thực tàn nhẫn quá… Bố cô không thể thắng được Phan Hùng, không biết vì lão có thế lực, có tiền che đậy tội lỗi hay là vì… lão bị ai đó cố ý vu oan. Nếu lão bị vu oan thì… kẻ đứng sau có thể là ai… Chẳng lẽ… lại là Thành Nam sao? Cô không muốn nghĩ đến hắn, không muốn liên lạc, nhưng cô buộc phải làm như vậy.

Âm thanh tổng đài đáp lại cô, Thành Nam không thể liên lạc. Cô nghĩ ngợi một hồi, quyết định bấm máy cho ông Minh bố Thành Nam. Câu trả lời của ông Minh là: Thành Nam đã sang Pháp du học từ ba tháng trước, thời điểm cô và Phan Đức quyết định tổ chức đám cưới, không quên nói ông ta cấm cô liên lạc với con trai ông ta.

Ném điện thoại một góc, Diệp Anh hừ một tiếng. Thành Nam đã từ bỏ quá khứ để đi một con đường mới, có thể nào anh ta vẫn muốn làm hại gia đình cô chứ? Khả năng cao không phải là anh ta, vậy thì chẳng lẽ… chính quản đốc Huân cố ý hại bố cô sao? Ít nhất, việc ông ta khai chuyện rồi bỏ trốn… không rõ ông ta có phải là chủ mưu hay không thì ông ta cũng cố tình đưa bố cô vào cảnh này! Thật uổng công gia đình cô tin tưởng ông ta bao nhiêu năm qua… Thứ hai tuần tới bố cô phải hầu tòa, nếu không thể tìm được quản đốc Huân hay Huy thì bố cô sẽ đối diện với quá nhiều bất lợi!

Diệp Anh bóp trán trước cơn đau đầu làm cô nhăn mặt, khóa lại cửa phòng làm việc để ra về. Cô sững lại khi thấy vệ sĩ của Phan Đức đứng chờ cô ở cổng Thành Vinh, anh ta đưa tay mời:

– Chị dâu, anh Đức chờ chị ở kia, chị có thể gặp anh ấy được chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play