Diệp Anh lặng đi, hai mắt ửng đỏ, cô như chết đi một lần trước những gì Huy khai mà cô vừa xem được từ điện thoại ông Thành. Ông úp điện thoại xuống bàn, nước mắt ông tuôn rơi, ông đưa hai tay ôm lấy mắt. Ông khóc vì đau đớn, vì uất ức, vì cay đắng. Kẻ thù ông muốn moi gan móc mắt, kẻ muốn giết chết ông, hủy hoại Thành Vinh lại là kẻ sắp là bố chồng của con gái ông…, thậm chí lão khốn đó còn xua đuổi con gái ông nhưng con ông vẫn cứ lao vào con trai lão. Liệu còn nỗi đau nào có thể lớn hơn?

– Bố…

Cõi lòng quặn thắt trước dáng vẻ đau khổ đến cùng cực của bố, lần đầu tiên cô hiểu mình thương ông đến mức nào. Người yêu thương cô nhất đang đau đớn… mà nỗi đau của ông lại là từ cô, trái tim cô như có muôn ngàn lưỡi dao cùng rạch nát, cô chầm chậm bước từng bước đến gần ông, hít một hơi gằn giọng:

– Bố… bố đừng khóc… chúng ta… sẽ bắt… lão ta… phải trả giá!

Tuyên chiến với lão Hùng, ép lão ta phải ngồi tù bằng mọi giá… Có thể nào… cô còn ở bên anh? Không… cô không thể! Giữa bố cô và anh… cô không thể bỏ mặc bố, bỏ mặc người đàn ông cô yêu thương nhất đang khóc trong uất hận trước mặt cô, người khốn khổ vì kẻ khốn nạn là cha anh. Chưa bao giờ cô có suy nghĩ sẽ buông tay anh, nhưng lúc này… con đường mà cô lựa chọn… chỉ có một. Tình yêu ư… cho đến cuối cùng cũng chỉ là một loại tình cảm mà không có cô vẫn có thể sống được, cũng như anh. Cuộc đời này… nếu cô không thể có hạnh phúc… thì cũng có sao… cùng lắm chỉ là đau khổ mà thôi, còn bố cô… nhìn ông đau khổ cô không sao chịu nổi. Cô chỉ muốn chết ngay lập tức khi nghĩ mình còn có thể ngọt ngào ở bên anh mặc kệ bố cô đau đớn thế nào… Không… cô không thể… không thể! Anh và cô… hoàn cảnh ngang trái quá… Buông tay anh thôi, cô phải buông bàn tay ấm áp của anh thôi!

Ông Thành mím môi để dòng lệ mặn đắng lăn qua, gật đầu. Ông có chết cũng phải cho lão khốn đó vào tù! Tội lỗi của lão đã rõ ràng, nhân chứng vật chứng đã có, thử hỏi lão chạy tội bằng trời!

Phan Đức còn chưa biết Diệp Anh trải qua những gì, anh nhắn cho cô một tin “Chúc vợ yêu ngủ ngon!” nhưng chờ mãi không thấy cô hồi âm. Không muốn làm mất giấc ngủ của cô, anh mím môi chấp nhận, để điện thoại sang một bên, lòng hồi hộp nghĩ về giây phút anh được đeo lên tay cô chiếc nhẫn cưới mà anh kỳ công đặt hàng thiết kế. Chiếc nhẫn trơn tinh tế ấy khắc tên hai người ở mặt trong, hai chữ cái Đ và A lồng vào nhau quấn quýt. Cô và anh… nhất định sẽ mãi mãi bên nhau, sẽ không vì bất cứ điều gì mà chia ly như những gì được khắc sâu vào tâm trí anh cũng như cô.

Sáng hôm sau, anh gọi cho cô, nào ngờ cô không nghe máy, một hồi sau cô nhắn lại, cô muốn gặp anh nói chuyện ở Thành Vinh vào cuối giờ chiều. Lòng hoang mang lo lắng, anh gọi cho đám vệ sĩ:

– Chúng mày cấm thằng Huy khai ra chưa thế?

– Chúng em đã ngăn chặn mọi khả năng, hiện tại nó đã bị chúng em ép sang tỉnh H, chúng em còn dọa nó mà lộ chuyện thì chúng em sẽ cho nó nếm mùi địa ngục rồi ạ.

Yên tâm hơn một chút, anh ngắt máy. Năm giờ chiều, anh sai vệ sĩ đưa đến Thành Vinh.

– Anh đến rồi. Em đang ở đâu thế?

Anh gọi cho cô, âm giọng trầm lặng của cô vang lên:

– Anh vào nhà văn phòng đi, em ở phòng 103.

Chắc chắn là có chuyện rồi! Thái độ này chắc chắn là không bình thường! Tim đập thình thình anh gõ cửa phòng 103, nghe câu mời vào của cô anh đẩy cửa bước vào. Cô đã ngồi ở sofa, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt đỏ hoe làm tim anh thắt lại.

– Diệp Anh… có chuyện gì vậy?

– Anh Đức, anh có chuyện gì giấu em không?

Phan Đức long đôi mắt nhìn Diệp Anh, vậy là… chuyện ba anh… cô ấy đã biết! Diệp Anh sụt sịt, nước mắt lại lăn dài cô vội gạt đi, cố gắng lạnh giọng nói với người mà cô yêu thương đến đau lòng:

– Tại sao anh lại giấu em… chuyện ba anh là kẻ giấu tay phóng hỏa Thành Vinh?

– Anh không cố ý… anh muốn xác nhận lại mọi chuyện rồi mới kết luận được… Diệp Anh, chuyện này anh cũng mới biết!

Diệp Anh nhắm chặt đôi mắt ướt nhòa, hàng mày nhíu chặt rung rung trong đau đớn. Tại sao… chia tay một người lại có thể đau đến như vậy? Trái tim cô cứ như bị ai bóp chặt khiến cô thở thôi cũng khó nhọc.

– Xác nhận… khi nhân chứng, vật chứng đều đã rõ ràng ư? Không… chỉ vì… anh muốn bao che cho ông ta mà thôi! Anh muốn lừa em… muốn em ngoan ngoãn làm vợ anh khi sự đã rồi… Em sẽ ra sao khi biết chuyện, sẽ chỉ còn nước cầm dao đâm chết ông ta hay nín nhịn chấp nhận vì em đã là con dâu của ông ta? Anh Đức, chuyện đã đến nước này… có lẽ số phận không ủng hộ… em và anh… được ở bên nhau anh ạ.

Phan Đức sững sờ, anh vội bước đến bên kéo Diệp Anh lên, nhìn sâu vào đôi mắt thất thần mờ mịt của cô bằng đôi mắt vằn đỏ, âm giọng anh gay gắt thuyết phục cô:

– Em bình tĩnh đi… chuyện nào ra chuyện ấy… chúng ta yêu nhau, sẽ không điều gì ngăn cản được anh và em ở bên nhau hết!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play