Cô ta õng ẹo trả lời, mắt không quên liếc vẻ tức tối của tôi một cái.
– Dạ… em đã thống kê trong máy tính, em mở anh xem nhé!
Nói xong cô ta bước trở lại quầy thu ngân. Vũ đi theo cô ta, tôi khẽ thở hắt ra, tìm một vị trí yên tĩnh ngồi xuống, tự coi bản thân như một vị khách đến quán, mắt không quên nhìn về Vũ cùng con nhỏ đáng ghét để quan sát thái độ hai người họ. Cô ta cùng Vũ nhìn vào một màn hình máy tính. Vũ tỏ vẻ thờ ơ, tôi chẳng biết trong đầu anh nghĩ gì. Nhớ đến bức ảnh anh ôm cô ta mà tôi lại lộn ruột, lúc trước sốc là một chuyện, lúc này cảm giác lại dường như là lo sợ. Cảm giác sợ mất cha cho con chưa bao giờ rõ như lúc này. Cô ta rõ ràng trẻ đẹp hơn tôi trong lúc bầu bí này, hơn nữa… không có lửa thì làm sao có khói, nếu không có gì tại sao máy ảnh của thám tử lại chụp được lúc thân mật của bọn họ chứ?
– Chị uống gì thế ạ?
Cô gái tầm tuổi hai mươi có vóc dáng hơi mập mặc đồng phục nhân viên bước lại hỏi tôi. Cầm cuốn menu từ tay cô gái, tôi nheo nheo mắt nhìn về hướng Vũ, hỏi nhỏ:
– Cái cô đang đứng cạnh anh Vũ là ai thế em?
– Chị ấy là Kim Anh, quản lý của quán em chị ạ.
– Cô ấy làm ở đây bao lâu rồi em?
– Dạ… mới thôi chị… chắc từ lúc anh chủ đến quán trở lại sau tai nạn thôi ạ.
– Ừm… cảm ơn em, em cho chị cốc trà sữa vị truyền thống nhé, đừng lạnh, chị uống ấm.
– Dạ… chị chờ em một lát.
Con bé đi rồi, đôi mắt tôi vẫn không quên nhìn hai người đằng kia. Nếu chỉ nhìn thế này thì chẳng phán đoán được gì, Vũ không có hành động nào khiến tôi nghi ngờ anh và cô ta gian díu. Dù sao chỗ này cũng là nơi công cộng, trong phòng kín không biết bọn họ ra sao. Nếu tôi nói tôi muốn anh cho cô ta nghỉ việc, không biết anh nghĩ thế nào? Tôi có vô lý quá không? Còn nếu tôi nói tôi đã thấy anh ôm cô ta, anh sẽ nghĩ sao về tôi? Quan trọng hơn, anh không yêu tôi, thế nên… ghen tuông không mang lại ích lợi gì cả. Nếu tôi thể hiện cho anh thấy tôi là kẻ bất chấp tất cả để ghen tuông, không chừng anh lại sợ mà xa lánh tôi mất! Trên hết, cô ta biết anh đã có vợ, cũng có nghĩa anh không giấu giếm về tôi với cô ta, anh lại còn muốn đăng ký kết hôn với tôi, xem chừng tôi nên bình tĩnh thì hơn.
Vừa đưa ống hút lên miệng chưa nổi hai ngụm, tôi suýt thì sặc trước hình ảnh Kim Anh ngả người vào Vũ. Tôi đứng phắt dậy, máu ghen nổi lên tôi bước nhanh lại. Kim Anh vội tách khỏi Vũ, tỏ vẻ bối rối nói:
– Chết, có chị nhà anh ở đây mà em vô ý quá!
– Có tôi ở đây mà còn thế, không có tôi ở đây thì thế nào?
Tôi chống nạnh cáu tiết hỏi, cô ta bĩu nhẹ môi nói:
– Chị làm gì phải sợ mất chồng thế hả, tôi bị tụt huyết áp bất ngờ, có người đứng cạnh thì đành dựa vào một chút chứ ai làm gì chồng chị?
Cô ta nói vậy quả thực tôi không thể nói gì được. Vấn đề ở đây là Vũ. Nếu anh thích cô ta, mọi điều cô ta nói đều đúng, tôi muốn ngăn cũng không ngăn được. Vũ không yêu tôi… tôi muốn gào thét đánh ghen cũng là không thể! Tôi dìm cơn tức giận xuống tận đáy lòng, không muốn tiếp tục chuyện này, quay người bước về phía cầu thang định bỏ đi.
– Lần sau cô không khỏe thì nghỉ ở nhà đi!
Vũ bực bội quát Kim Anh, anh bước nhanh đến gần tôi nói:
– Bảo thích uống trà sữa mà còn nguyên thế?
– Hết thích rồi!
– Thế thì đi về.
– Anh còn bận thì cứ ở lại đi, tôi bắt taxi về trước.
Tôi cay cay sống mũi trả lời, không đợi Vũ đáp tôi bước nhanh xuống chân cầu thang. Một bàn tay liền kéo tôi lại, khuôn mặt tôi đập vào bờ ngực rắn chắc của Vũ. Ngẩng mặt lên tôi đối diện với ánh mắt không giấu bực bội của anh.
– Cô ta giải thích rồi không nghe à?
Được quan tâm cũng khiến con người trở nên mạnh mẽ hơn, bất giác nhớ đến bức ảnh kia, máu nóng trong người tôi sôi lên sùng sục, tôi lập tức lùi khỏi người Vũ đỏ mặt quát lên:
– Anh đừng tưởng tôi không biết anh với cô ta làm gì? Buông ra cho tôi về, tôi để hai người ở lại với nhau!
Vũ sững lại, anh liền đanh mặt hỏi:
– Cô nói thế là ý gì, nói rõ ra xem nào!
– Tôi đã thấy cảnh hai người ôm ấp nhau tình tứ rồi, còn giả vờ giả vịt cho ai xem! Có tôi ngay trước mặt cô ta còn chẳng sợ, bởi vì… cô ta biết anh và tôi… chẳng có tình cảm, kẻ thắng cuộc là cô ta không phải tôi!
– Biết cái gì? Cảnh lúc nào hả? Cô cứ loa miệng thế tôi biết thế nào mà giải thích!
– Được, anh cần bằng chứng thì tôi cho anh xem!
Tôi mở điện thoại, giơ bức ảnh đáng hận cho Vũ xem. Anh thở hắt ra, giải thích luôn:
– Cái này hôm cô ta bị chóng mặt ngất đi, tôi đỡ cô ta chứ có gì.
– Ai tin được anh hả?
– Tôi với cô lên gặp cô ta, ba mặt một lời, lên không?
Trước thái độ quả quyết của Vũ, cảm giác tin tưởng trong lòng tôi bỗng dâng lên. Giờ tôi và Vũ cùng lên gặp cô ta chỉ khiến mọi chuyện rùm beng làm trò cười cho thiên hạ, nếu bọn họ muốn giấu thì đương nhiên cô ta cũng sẽ chối, xem ra chẳng giải quyết được gì, quan trọng là tôi có tin Vũ hay không mà thôi.
Tôi lườm anh một cái nói:
– Nếu anh và cô ta chẳng có gì cả, tôi muốn anh cho cô ta nghỉ việc. Tôi không thích lúc nào cũng tưởng tượng ba của con tôi thân mật với người đàn bà khác sau lưng tôi.
Nói xong tôi liền quay đi, không nghĩ Vũ đồng ý, nào ngờ anh nói:
– Được.
Hơi sững lại, tôi khẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm. Vũ sẵn sàng vì đứa con trong bụng mà đáp ứng mọi yêu cầu của tôi thì phải. Dù hơi áy náy khi có cảm giác mình lợi dụng con để bắt bẻ anh nhưng… kệ đi, tôi thích anh theo ý tôi thế đấy!
Tôi gật đầu, quay lại nhìn anh nhỏ giọng:
– Vâng. Tôi về biệt thự bây giờ, anh còn bận thì cứ ở lại quán đi, tôi bắt taxi cũng được.
– Không sao, về đi!
Trên đường về, Vũ lái xe bên cạnh, tôi quay sang anh hỏi:
– Tôi khỏe rồi, ở nhà chán lắm, từ thứ 2 tôi đến công ty Sao Việt làm trở lại được không? Công ty còn bao việc, ba tôi cũng thích tôi quản lý tiền nong hơn là giao hết cho kế toán.
– Cô thích làm việc thì đến quán cà phê đi. Cho Kim Anh nghỉ việc rồi tôi thiếu quản lý. Công ty của ba cô không tốt cho sức khỏe, bụi bặm, đầy mùi dầu máy, chật chội, đi lại vướng víu… nguy hiểm cho con tôi.
Chắc hẳn lúc Vũ chờ ở cổng công ty Sao Việt anh đã nhìn vào bên trong nhà xưởng nên mới có đánh giá như vậy. Lâu nay tôi cũng hơi ngại khoản đi lại trong xưởng nên mới mặc quần áo đi làm chứ cũng thích mặc váy vóc điệu đà các kiểu. Bình thường thì không sao, càng có cơ hội vận động, có điều lúc này cơ thể tôi đã khác, cần phải nhẹ nhàng. Chẳng cãi được anh, hơn nữa có việc mà làm cũng tốt, quản lý quán của Vũ cũng là việc… vợ anh nên làm mà. Tôi nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng gật đầu:
– Vâng… vậy cũng được. Ban ngày anh ở quán Mimosa à?
– Tùy lúc, tôi còn bận mấy nơi, lúc nào đưa cô đến hết.
Tôi gật gật, khẽ tủm tỉm. Vũ hứa hẹn đưa tôi đi đến những nơi anh làm việc, cảm giác như được gần gũi anh hơn một chút. Xem ra… anh cứ sống trách nhiệm thế này cũng tốt, chỉ sợ… trái tim anh lại dao động vì ai đó không theo lý trí mà thôi. Tôi của hiện tại… tự nhiên lại không dám tin có thể làm anh yêu được, tự ti ghê gớm.
– Lúc nào… là lúc nào?
Tôi nhây một chút, Vũ gật đầu nói:
– Còn năm quán cà phê, hai quán bar nữa, loanh quanh trong thành phố này.
Tôi nhướng mày, nhớ lại lời chị Nhân, nghĩ đến sự vất vả của anh khi tự kinh doanh không nhờ gia đình tôi không khỏi khâm phục cùng thương cảm. Cùng là con trai ông Nam mà hai người kia đều một bước sẵn sàng với những chức vụ cao trong Kim Thành, người làm tổng giám đốc, người làm phó tổng giám đốc, còn anh… tự lập, tự gây dựng tài sản như vậy chắc chắn phải đổ mồ hôi không ít. Bà Thanh trước kia là tiểu thư thật, có điều cha mẹ bà ấy theo con đường học thuật nghiên cứu, tuy gia giáo lá ngọc cành vàng nhưng tiền bạc đâu thể so được với Kim Thành, hơn nữa bà ấy cũng chỉ là phận gái, lấy chồng theo chồng. Tôi biết vậy nên tin những gì Vũ có trong tay hoàn toàn là từ nỗ lực, từ mồ hôi nước mắt của anh.
– Anh giỏi thế, đi nước ngoài sáu năm mà về đầu tư khắp mọi nơi.
– Tôi có đi học đâu.
Biết ngay mà, phong cách lãng tử của anh thì học hành cái nỗi gì chứ?
– Thế anh làm gì bên Pháp vậy?
– Tôi bán rượu.
Nghe cũng đơn giản nhỉ, tôi chịu chẳng hiểu anh kiếm tiền kiểu gì, dù sao giờ anh cũng là ông chủ, còn tôi… nói gì thì nói cũng một bước thành bà chủ nhờ cái thai trong bụng.
– Haha… dù sao con tôi cũng có may mắn có người ba như anh.
Tôi nói chơi, không ngờ anh ừm một tiếng đồng tình, bất giác lại cảm thấy có gì đó ngòn ngọt dâng lên trong họng. Anh cứ đáng yêu thế này… tôi có muốn lạnh lùng với anh cho công bằng cũng chẳng được.
Bữa cơm gia đình quây quần quanh bàn ăn, hôm nay vợ chồng Bách cũng có mặt. Ông Nam phấn khởi trước không khí đủ đầy, dâu con cháu lâu lắm mới hội tụ đông đủ thế này, thế nên cười nói không ngớt. Bà Thanh ghét tôi thì ghét thật nhưng cũng nể tôi mang thai cháu bà ấy nên nhẹ nhàng không tỏ thái độ gì ghê gớm, thậm chí còn chủ động gắp cho tôi thức ăn, xem ra có ý muốn lo lắng cho cháu bà.
– Thế cái Linh biết bầu con trai hay con gái chưa?
Bà Thanh hỏi với giọng điệu nửa ngọt ngào nửa tò mò, tôi chưa kịp trả lời Vũ đã nói:
– Con nào chẳng được, chúng con không hỏi bác sĩ.
– Ơ… con trai khác, con gái khác chứ?
– Khác chỗ nào hả mẹ?
Vũ cứng giọng. Thoáng thấy thái độ bực bội của anh, thấy ánh mắt anh nhìn ông Nam cùng vẻ áy náy của ông ấy tôi hơi khựng lại. Có lẽ Vũ chẳng cần con trai nối nghiệp gia đình làm gì, chẳng cần thêm đứa cháu trai nối dõi tông đường cho ông Nam làm gì. Bản thân anh đã chẳng theo nghiệp gia đình, vậy con anh cũng chẳng cần.
– Thôi được rồi… trai hay gái bà đều quý hết. Con Linh ăn cái này đi, mẹ nghe nói tốt cho thai nhi lắm đấy!
Bà Thanh cười cười gắp cho tôi thêm một miếng cá hồi xông khói vào bát. Nhác thấy vẻ khó chịu của Ngọc Lan khi mẹ chồng quan tâm đến tôi cùng bé con trong bụng hơn chị ta và hai đứa con sinh đôi một trai một gái của chị ta, trong lòng tôi cũng chẳng vui vẻ gì. Lan cười giả lả nói:
– Bà cũng cho Sóc với Gấu xin miếng cá hồi với!
– Đây… bà quên thế nào được hai đứa cháu yêu quý của bà chứ!
Tôi khẽ thở hắt ra, cảm giác bữa ăn chẳng vui vẻ gì trước không khí thế này, có điều như là thủ tục phải theo. Vợ chồng Bách dường như cũng ngán ngẩm chẳng nói năng gì mấy. Ngồi bên vợ bầu tám tháng, Bách cẩn thận chăm sóc cho vợ. Chú ấy tỉ mỉ bóc tôm bỏ vào bát vợ, gỡ xương cá cho vợ, tự nhiên nhìn cảnh đó tôi bất giác hơi hơi ghen tỵ.
– Ăn đi!
Người bên cạnh gắp cho tôi miếng thịt bò bít tết đã cắt nhỏ làm tôi giật mình, trái tim đang lạnh giá tự nhiên có ánh nắng chiếu qua, ấm áp đến nỗi làm tôi khẽ mỉm cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT