Ngay sau câu hỏi của tôi, Vũ tắt tivi, không gian chợt chìm vào im lặng. Tiếng tim tôi đập dường như lại vang lên. Vũ… chấp nhận đề nghị của tôi sao?
Vũ bước đến bàn nhỏ cạnh giường, mở ngăn kéo lấy máy sấy. Tôi vươn tay về phía anh định đón lấy, nào ngờ anh chau mày nói:
– Ai khiến cô làm? Nằm nốt hôm nay cho tôi!
Cái mặt hồng lên vì chờ đợi của tôi chợt biến thành màu đỏ, vừa ngượng lại vừa ấm ức trước vẻ lạnh lùng chẳng thiết của Vũ. Tôi hơi giận nằm quay lưng vào Vũ. Một hồi anh sấy khô tóc, cất máy sấy trở lại, bước qua chân tôi, về nửa giường bên trong của mình. Nằm ngửa người gác tay lên trán anh hỏi:
– Bao giờ khám lần tiếp?
Tôi hơi giật mình, anh… hỏi vậy là có ý gì?
– À… bác sĩ khuyên là tuần 20 đi khám tiếp.
– Tôi đưa cô đi.
Mím nhẹ môi tôi suy nghĩ, có chồng đưa đi khám thai sao tôi có thể không vui, chỉ là… không biết tâm trạng của anh thế nào nhỉ, có vui không hay cảm thấy phiền phức vì trách nhiệm đây?
– Phải chờ lâu đấy, nếu anh bận thì thôi.
– Bận. Nhưng việc cần thì phải làm.
– Cũng không quan trọng đâu… tôi đi một mình được.
– Cô định tước quyền làm cha của tôi đấy à?
– À… không phải. Tôi chỉ sợ làm phiền anh thôi.
– Không đến lượt cô sợ.
Vũ cau mày, xoay người nằm quay lưng về tôi. Cứ tưởng anh ngủ ngay khi đặt lưng xuống giường như mọi lần, không ngờ anh còn nói:
– Tuần sau đi đăng ký kết hôn.
Tôi sững lại, trái tim bất giác nảy lên một nhịp. Vũ… vì đứa bé trong bụng tôi mà quyết định việc này, tôi càng vì con hơn mà mong đồng ý, chỉ là… sợi dây gắn bó này sẽ càng gắn kết tôi với anh, lỡ như một ngày tôi không thể ở bên anh, đứa trẻ… sẽ là của anh!
Thoáng run lên khi nghĩ đến việc phải rời xa con, tôi lập tức nói:
– Chưa… chưa được đâu. Giấy tờ của tôi còn chưa xong. Anh có biết vì sao chúng ta chưa đăng ký được trước khi cưới không? Đó là vì tên tôi bị sai trong sổ hộ khẩu, giờ cần phải giải quyết đã, cũng mất thời gian lắm.
Thực ra tôi đã giải quyết giấy tờ xong từ lâu rồi, có điều tôi muốn lấy cớ để giãn thời gian thêm một chút trước khi dấn thân vào một tờ đăng ký kết hôn với người đàn ông không yêu tôi.
– Bao lâu thì xong?
– Chắc… phải hai tuần.
– Vậy bao giờ xong báo tôi.
– Vâng… anh ngủ ngon nhé!
Không gian chìm vào yên tĩnh trở lại, tôi khẽ thở phào một tiếng, một hồi đi vào giấc ngủ. Sáng hôm sau, hết thời gian nằm yên bức bối tôi hào hứng thức giấc từ sớm, còn dậy trước cả Vũ, mới sáu giờ sáng hai mắt đã tỉnh như sáo sậu. Không muốn đánh thức Vũ, tôi khẽ khàng vào toilet đánh răng rửa mặt xong bước xuống dưới nhà. Phòng bếp lúc này có bác Giang đang nấu nướng, một nồi phở bò thơm phức đang chờ đợi cả nhà ăn sáng. Tôi tươi cười bước đến hỏi han vài câu với bác, nhanh chân bước ra vườn. Sáng sớm được hít cho đầy phổi mùi hoa hồng thơm ngát thì còn gì tuyệt vời hơn nữa.
Đứng trước vườn hồng phải có trên dưới một trăm chậu đang khoe sắc khoe hương, tôi bất giác cảm thấy chuếnh choáng. Mùi hoa hồng nồng đượm thơm là vậy tại sao tôi lại cảm thấy khó thở đến quay cuồng? Cảm nhận thiếu ô xy đến tím tái, đầu óc tôi váng vất, cơ thể dường như đứng không vững, tôi vội bịt mũi lảo đảo quay trở lại biệt thự.
Đang bước nhanh tôi bỗng va phải một cơ thể vững chắc, hai cánh tay người đó lập tức giữ lấy tôi, âm giọng trầm trầm của Vũ vang lên trên đỉnh đầu:
– Cô làm sao thế?
– À… tôi… hơi khó thở!
Sắc mặt tôi lúc này chắc chắn rất tệ, một màu tím tái trắng bệch của người bị thiếu ô xy. Vũ lập tức bế tôi trở lại phòng. Đặt tôi xuống giường, anh cau mày hỏi:
– Sao tự nhiên cô lại như vậy, mọi khi có bao giờ thế không?
– Tôi… chưa bao giờ bị như vậy, ban nãy… vừa bước ra vườn, đang tính thưởng thức hương hoa, không ngờ khi mùi hương bao quanh tôi đột ngột khó thở, cảm giác quay cuồng chịu không nổi.
Sắc hồng hào dần trở lại trên khuôn mặt tôi, Vũ khẽ thở phào một hơi, nhàn nhạt nói:
– Được rồi. Sáng nay cô cứ ở trong phòng đi, cửa sổ cũng đừng mở.
Nói xong Vũ liền bước khỏi phòng. Lại bị nhốt trong phòng nữa sao? Tôi chán nản nằm lướt điện thoại, suốt một tuần nằm trên giường đọc bao nhiêu truyện ngôn tình mắt đau hết cả rồi. Một lúc sau chị Nhân bê cho tôi bát phở, tôi thở dài vùng dậy. Ăn xong lại nằm, cứ thế này tôi không thành heo thì cũng thành con lười mắt toét mất thôi!
– Cảm ơn chị Nhân… phiền chị quá, em đã định sáng nay xuống nhà ăn sáng, cuối cùng lại bắt chị đem lên.
– Có sao đâu, chăm sóc cô là nhiệm vụ của tôi mà. Cô Linh này… chẳng hiểu sao ở dưới kia cậu Vũ đang cắt hết hoa hồng trong vườn cho vào bao bỏ đi đấy, nhìn xót quá! Tôi tiếc xin hoa để làm nước hoa hồng mà cậu ấy không cho, nói ngửi nhức đầu.
Tôi sững sờ. Vũ vì… đứa bé trong bụng tôi mà làm vậy sao? Tôi nghe chị Nhân nói anh yêu hoa lắm, còn cho cây uống bia ăn trứng nữa kìa. Giờ đúng độ hoa rở rộ vừa đẹp mắt lại thơm hương, vậy mà chỉ vì mẹ con tôi anh làm như vậy. Bất giác cảm giác ngọt ngào từ đâu dâng lên đầy trong họng, tôi ậm ừ trả lời chị ấy:
– Vậy hả chị… có thể đó là cách chăm sóc mới của anh ấy thì sao chị nhỉ?
Trong lòng tôi lúc này, vừa mừng trong bụng lại vừa xót ruột cho vườn hoa của anh. Khi Vũ trở lại phòng, tôi áy náy hỏi:
– Tôi vừa nghe chị Nhân nói… anh cắt hết hoa đi rồi à? Có… nhất thiết phải thế không?
– Không phải việc của cô. Còn khó thở không?
– À… lên đến phòng là tôi khỏi luôn rồi. Anh ăn sáng chưa?
– Nãy ăn dưới kia rồi. .
Đam Mỹ HaySáng thứ bảy cũng là thời điểm quán cà phê đông khách hơn, sức khỏe ổn rồi lại thấy thèm trà sữa tôi liền nói:
– Anh có đến quán bây giờ không? Tôi đang thích uống trà sữa, hay anh đưa tôi đến đó làm một cốc nhá! Uống xong nếu anh bận tôi bắt taxi về trước, trưa nay họp mặt gia đình tôi nhớ mà!
– Ừm. Đi!
Yeah! Tôi hí hửng ra mặt, liền chạy lại tủ tìm một bộ đồ thích hợp mặc ra ngoài. Có điều, mấy bộ Vũ mua cho tôi đều là váy ngủ mặc nhà, xem ra chẳng có thứ gì phù hợp. Lừng chừng trước tủ một hồi, tôi đành lấy áo sơ mi cách điệu cùng quần vải chun tôi mặc hôm đến đây.
– Đi mua đồ!
Vũ hất hàm. Tôi nuốt ực một ngụm ngăn cảm giác mừng đến muốn hét lên. Tuyệt vời! Được cùng Vũ đến quán của anh uống trà sữa trong một buổi sáng chủ nhật đẹp trời, dù Vũ lạnh lùng không yêu tôi thì có sao chứ? Tận hưởng hiện tại cái đã!
Vũ nheo nheo mắt nhìn cái mặt hí hửng không che giấu của tôi, anh cầm điện thoại gọi cho ai đó:
– Kim Anh, cô cắt hết hoa hồng ở quán bỏ đi cho tôi.
– …
– Tôi nói cô không nghe gì à?
– …
Tôi nhún nhẹ vai, cảm giác thoải mái không che giấu, cầm bộ quần áo vào toilet. Vũ vì đứa bé mà chiều chuộng tôi, như vậy cũng là vì tôi, đừng nên so đo nữa. Chồng thương con ắt rồi sẽ thương vợ thôi, tôi tự động viên mình. Mặc bộ quần áo lên người, tôi cảm thấy vùng bụng hình như hơi chật chật. Con lớn hơn là một chuyện, cái chính là cả tuần nay tôi chẳng vận động nên bụng cũng bị to ra rồi!
Vũ đưa tôi đến một cửa hiệu thời trang đầm bầu sang trọng. Nhìn váy vóc trên người những cô người mẫu bụng to đủ cỡ, tôi hoa hết cả mắt, lại tưởng tượng khi mình bầu tám chín tháng không biết nhìn sẽ thế nào? Tủm tỉm chọn ba bộ váy bầu lịch sự ưng mắt thích hợp đi chơi hay đi làm công sở, tôi chẳng cần thử hết lên người làm gì, chỉ vào phòng thay đồ thay luôn một bộ cho thoải mái phần bụng.
Đến quán cà phê Mimosa sang chảnh cũng không kém phần trẻ trung ở tầng trên của quán bar, Vũ đậu xe ở bãi đậu cách đó một đoạn. Nơi này tôi từng nấp trong lùm cây rồi lao ra gặp anh hôm nào, nhớ lại chuyện cũ tự nhiên bất giác cay cay sống mũi. Bao ngày đã trôi qua kể từ lúc Vũ gặp nạn, mọi thứ ở anh đã trở lại bình thường, thế nhưng ký ức về tôi cứ như nước trên sa mạc bốc hơi không tăm tích trong trí não anh. Cảm giác uất ức đã dần biến mất trong tôi, thay vào đó là chấp nhận và thích nghi, chẳng còn con đường nào khác… vì con.
Tôi bước theo Vũ qua một cầu thang cong cong điệu đà đặt bên cạnh quán bar bên dưới dẫn lên tầng hai. Diện tích của quán cà phê khoảng hai trăm mét vuông, chia thành mấy khu vực cho nhiều hoạt động, có cả sân khấu biểu diễn. Ngỡ ngàng nhìn quanh một lượt, tôi chợt sững lại khi thấy cô gái xinh đẹp trong bức ảnh hôm nào thám tử chụp được. Cô ta… cô ta là ai… đến lúc này tôi đã có thể tìm câu trả lời rồi!
Từ hôm ấy, nhiều chuyện xảy đến, hơn nữa cần an tĩnh vì con nên tôi không đi sâu vào chuyện này. Anh có yêu cô ta thì cũng đã yêu rồi, tôi ngăn cản được sao, thế nên lúc này… tôi không khỏi khó chịu khi cô ta chiếu ánh mắt xấc xược nửa coi thường nửa căm ghét lên tôi ngay khi chạm mặt.
Vừa thấy cô ta, Vũ liền hỏi:
– Cô đã cắt hết hoa hồng ở quán chưa?
– Dạ… em nào dám trái lời anh ạ? Ôi… hôm nay anh đưa ai đến thế này, chị gái anh à?
Tôi sững sờ, muốn quát cô ta một bài nhưng trong lòng lại xuất hiện cảm giác tủi thân. Từ ngày mang bầu tôi không dám dùng mỹ phẩm, mặt mọc mụn với sạm đi, giờ lại còn béo lên, so với anh có phần già hơn.
– Cô là ai mà hỏi tôi câu đó?
Tôi bực bội nói to sau khi trấn tĩnh lại. Cô ta tỏ vẻ ngạc nhiên liền thốt lên:
– Thôi chết… em vô ý quá! Không lẽ chị ấy là vợ anh à anh Vũ? Em lại cứ tưởng chị ấy là chị anh cơ đấy!