Về đến nhà, Thịnh bỏ vào phòng ngủ, buông một câu:

– Tắm đi!

Thịnh nhường tôi tắm trước. Tôi nhanh chóng lấy quần áo chui vào phòng tắm, bụi bặm lá cây bám đầy trên người trên tóc, mất một lúc mới sạch sẽ đi ra, cũng cố gắng thật nhanh để Thịnh còn vào kẻo ốm.

– Sạch chưa thế?

Bước ra thấy Thịnh đang đứng ngoài tay cầm cái khăn tắm “thần thánh”, tôi cười cười trả lời:

– Sạch rồi… sếp yên tâm.

Nói xong chợt má lại ửng hồng, “yên tâm”… yên tâm cái gì chứ? Tôi chạy vội ra sofa, bật TV to tiếng để phá vỡ không khí rất dễ gây cảm giác ám muội trong giai đoạn Thịnh làm sạch cơ thể. Một ngày tận hai lần thế này cơn đau tim cũng bị gấp đôi lên… sống làm sao nổi?

Thịnh không đi lại như hồi nãy mà bước thẳng vào phòng ngủ, cửa cũng đóng sập lại. Tôi khẽ thở phào, buổi tối cũng nên kết thúc ở đây thôi… mệt rồi…

Cơn mưa thổi tan cái nóng, sáng hôm sau trời lại không mưa khiến không gian như mời gọi mọi hoạt động trên đường phố. Tôi vui vẻ phóng xe đi chợ, hôm nay cần mua nhiều đồ hơn hẳn mọi khi, nếu bán được tôi còn phải nhập nhiều nữa, cũng đã ghi chép tính toán cẩn thận một chút trước khi ra chợ. Một chuyến là không đủ, tôi phải đi hai ba chuyến, về đến nơi cũng đúng lúc nhóm thợ nghỉ giữa giờ, tôi tươi cười rót nước tiếp họ rồi lại nhanh tay làm bếp. Suất ăn gấp lên, đồ ăn gấp lên đương nhiên công việc cũng gấp lên vài lần. Mới có thêm hai mươi suất mà đã thế, không biết nhiều hơn thì sẽ sao?

Một lát mọi thứ cũng xong, tôi quệt tay ngang trán, thở phào một hơi nhìn lại thành quả mấy cái nồi to đầy thức ăn. Nồi cơm tôi phải nấu riêng chứ nồi điện kia không đủ, tôi dành nồi cơm điện cho nhóm thợ xây thôi, cả nồi tôm sú rim chua cay nữa, suất của họ nhiều hơn suất tôi bán cho khách…

Tôi tranh thủ bổ quả mít, bóc cẩn thận xếp gọn ra đĩa rồi đặt lên bàn nước nơi Thịnh đang ngồi quan sát thợ, mỉm cười nói với Thịnh:

– Chốc anh mời giúp tôi nhá, trưa tôi không ăn cùng mọi người được.

– Ngồi nghỉ tí đi!

– Thôi… cũng gần mười một giờ rồi, tôi ra ngoài lỡ có khách.

Tôi nói xong lại bước nhanh về bếp, quay lại dọn dẹp một lượt rồi bắt tay chia từng suất ăn vào hộp kẻo chốc lỡ đông khách lại không kịp.

– Bà chủ, bán cho một suất nào!

Tôi nghe khách hỏi lòng vui vui ngẩng lên, thấy Đức cười tươi thì đỏ mặt khẽ nói:

– Sao anh lại ra đây, chưa đến giờ nghỉ mà?

– Có sao đâu, ra ủng hộ bà chủ một chút chứ?

– Thôi… anh có suất rồi mà… em cảm ơn anh mà… em không bán đâu.

– Ơ… không bán là dông lắm đấy nhé!

Đức vẫn đứng đó không chịu đi, tôi không thoải mái cho lắm mà chẳng biết nói sao. Đức quan tâm, Đức nhiệt tình, tôi biết nhưng…

– Ông kia, đang làm đi đâu thế?

– Ra ủng hộ người đẹp chứ đi đâu?

Đức nhếch miệng trả lời Thịnh, sau đó anh ta quay lại phía sau nhà. Thịnh bước lại gần, nhìn một dãy hộp cơm xếp ở đó thì nhướng nhẹ đôi mày:

– Nhanh tay thế?

Thịnh định ra… giúp tôi sao? Tôi cười cười trả lời:

– Nhanh chứ… không nhanh sao được?

– Có khách chưa?

Tôi lắc đầu biện hộ:

– Chắc chưa đến giờ sếp ạ.

– Bán cho một suất đây!

Ơ… Thịnh rút ví đưa một đồng polime xanh ngọc ra trước mặt tôi. Bất giác… trái tim tôi lại đập rộn lên trước nụ cười tỏa nắng trước mặt. Định từ chối nhưng mặt ngơ ngơ mất rồi, chưa kịp nói gì thì vị khách kia đã nhanh tay lấy suất cơm trên tay tôi, tay kia đặt tiền xuống bàn. Tôi giật mình, áy náy không muốn nhận…

– Mở hàng lấy may, cấm trả lại.

Thịnh nói xong cầm hộp cơm mang đi, tôi ngẩn ngơ đứng nhìn theo, trái tim lại vô thức đập loạn, khóe miệng cũng khẽ cong…

– Em gái, bán cho anh ba suất!

Khách… lần này là khách thật! Tôi cố gắng trấn tĩnh lại, vui vẻ xếp ba hộp cơm vào túi cùng giấy ăn, đũa thìa cho khách. Những đồng tiền đầu tiên tôi kiếm được từ công việc này, tất cả là nhờ vị khách quý đầu tiên tưởng chừng lạnh lùng nhưng lại đầy ấm áp khiến tôi ngỡ ngàng. Thịnh… được ở gần anh, tôi đang vui, lúc nào cũng thấy vui… thời gian dường như chẳng còn quan trọng nữa… Vậy là… là sao nhỉ?

Tôi bán chỉ độ ba mươi phút là đã hết veo hai mươi suất cơm, mấy người đến sau không có để mua họ khá thất vọng. Tôi áy náy cáo lỗi với họ và hứa ngày mai sẽ để giá khuyến mại cho họ, họ vui vẻ nhận lời. Tôi biết nguyên nhân khiến tôi bán nhanh hết như vậy là suất cơm của tôi có giá khuyến mại, lãi chỉ vài đồng coi như tôi tặng mọi người làm quen, thế nên từ mai tôi sẽ nhích giá lên một chút lấy công làm lãi, vẫn rẻ hơn quán cơm khó nuốt kia mà lại đảm bảo thơm ngon sạch sẽ, chắc chắn sẽ thu hút khách quay lại và giới thiệu cho nhau, hơn nữa cũng coi như tôi giúp họ có một nơi tin cậy mua cơm hàng ngày.

Đếm mớ tiền còn vương mùi vôi vữa trên tay mà tôi tủm tỉm cười, còn nhắm mắt phê pha đưa lên miệng hôn chụt một cái.

– Yêu tiền quá nhỉ?

Thịnh từ đâu xuất hiện trước mắt làm tôi giật cả mình, ngài ngại mở mắt rồi khoe:

– Bán hai chục suất trong một nốt nhạc sếp ạ… hihi.

– Ờ… chia lãi sao đây?

Thịnh mím môi cười, tôi lúng túng suy nghĩ, chẳng biết trả lời sao đành hỏi:

– Anh thích chia thế nào?

– Năm mươi năm mươi.

Tôi ngẫm một hồi, cảm thấy thế cũng được, đây chẳng phải là mặt tiền nhà Thịnh sao? Hơn nữa… Thịnh còn cho tôi vay vốn nữa, thế nên gật đầu. Thịnh phì cười cúi xuống, tay xoa xoa đầu tôi kiểu xoa đầu cún mà tôi rất ghét, gạt tay Thịnh ra nheo nheo mắt ngước lên hỏi:

– Anh cười gì?

– Ngốc. Vào ăn cơm đi!

Thịnh nói vậy rồi bước đi trước. Nhớ ra sáng giờ còn chưa có gì vào bụng, tôi đói meo cả rồi liền bước nhanh theo Thịnh. Giờ gần mười hai giờ rồi, chắc Thịnh và mọi người đã ăn cơm xong rồi chứ nhỉ? Tôi nghĩ rồi liền nói:

– Mọi người ăn xong cơm rồi phải không anh Thịnh? Tôi còn ít cháy ngoài kia với ít nước thịt… nên thôi… tôi quay lại đó đây!

– Bảo vào thì cứ vào đi!

Thịnh nói vậy tôi đành theo Thịnh vào bên trong. Ơ… Mọi người chờ tôi sao? Tôi hơi xúc động trước cách mọi người đối xử với mình, lại hơi áy náy mà nói:

– Các chú với các anh sao lại chờ cháu thế này? Mọi người cứ ăn đi rồi còn nghỉ ngơi chứ!

Chú béo cười hà hà trả lời:

– Thiếu cháu gái làm sao mà ăn được? Đùa chứ sếp Thịnh không ăn bọn chú làm sao dám ăn trước?

Tôi nghe xong gò má nóng ran trước cái nháy mắt của chú béo. Thịnh e hèm một tiếng rồi nói:

– Ăn cơm thôi!

Mọi người lúc này cũng tề tựu đông đủ, ban nãy chưa ăn mà mâm cơm sắp đấy rồi mỗi người một việc giờ gọi nhau ngồi về chỗ. Thịnh ngồi cạnh tôi, yên lặng ăn suất cơm khuyến mại của vị khách đầu tiên, mặc kệ những ánh mắt hiếu kỳ cùng điệu cười tủm tỉm của nhóm thợ. Tôi chỉ biết đỏ chín mặt mũi khi nhận ra ẩn ý trong những ánh mắt nhìn Thịnh rồi nhìn tôi, lòng vừa xấu hổ vừa ngọt ngào không ngớt. Thịnh thật là… biết cách cho tôi rơi vào hũ mật đó, cứ thế này… liệu tôi có dám nuôi hi vọng không đây?

Đức ngồi đầu nồi cơm đối diện tôi, ánh mắt thi thoảng liếc tôi rồi lại ngó lơ, thái độ chẳng rõ vui buồn. Tôi chẳng biết phải nghĩ sao chỉ biết coi như không quan tâm. Người đàn ông khó hiểu bên cạnh tôi đây đã đủ khiến tôi mệt não mệt tim lắm rồi, tôi không còn tâm trí đâu mà nghĩ đến bất kỳ ai khác nữa… dù rất có thể… tôi là một kẻ ngốc nghếch chạy theo một kẻ lửng lơ kiêu ngạo, nhưng liệu người ấy có thực là lửng lơ kiêu ngạo? Hay chính tôi lại là kẻ vô tâm… Thôi không nghĩ nữa, kệ! Được ở bên người ấy thế này… lúc nào cũng vui, trái tim lúc nào cũng rộn ràng, cứ như cả bầu trời chỉ có một màu xanh trong vời vợi…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play