"Cậu sao ở trong phòng của tôi vậy?"

Cung Du giật mình không nhẹ, duỗi tay muốn chạm vào đèn bên giường, nhưng lại bị kéo lấy cổ tay và ấn vào gối, còn tay kia thì bị hắn tự ép sau lưng, đang gãi vết thâm do ngày hôm qua để lại.

Anh đeo mặt nạ ngủ, một lúc không thể cởi ra, chỉ có thể nghiêng đầu chờ câu trả lời của Quan Hành.

Nhưng thiếu niên lại không nói gì, ngược lại phát ra tiếng thở hơi khàn khàn.

"Tiểu Quan?"

Cung Du rất quen với tiếng này, mỗi lần anh ta từ Vĩ Nha Lệ xuống, đều sẽ vì mệt mỏi mà không tự chủ được phát ra tiếng động như vậy.

Nên anh ta bất giác nghĩ Quan Hành có chỗ nào không thoải mái.

"Tiểu Quan, cậu có bị đập vào chỗ nào bị thương không?"

Quan Hành vẫn không nói gì, nửa ngày mới ừ một tiếng coi như trả lời, trong đêm yên tĩnh có chút sổ mũi khiến Cung Du đột nhiên nhớ ra một việc.

Quan Hành vừa mới tắm ở phòng tắm tầng một, bên cửa có cái chậu rửa tay thiết kế rất phản nhân tính.

Vòi nước không phun thẳng xuống dưới, mà hơi nghiêng về phía trước, khi mở ra, áp lực nước kinh khủng sẽ trực tiếp xông vào bụng của người đứng trước chậu rửa, cảm giác kích thích khiến người ta hồn bay phách tán, dù là thể chất hay tinh thần đều có thể chết ngay lập tức.

Nên Cung Du sau khi tự mình xuyên vào sách và lần đầu tiên bị cái thiết bị hung ác này tấn công, thì đã không bao giờ dùng cái chậu rửa tay này nữa.

Vì hay đi quay phim, ở nhà ít khi có thời gian, những phòng không dùng nhiều, anh cũng không lãng phí thời gian để tìm người sửa, thời gian dài cũng quên mất.

Nhưng Quan Hành mới đến, lại còn eo cao, rất có khả năng bị cái thiết bị hung hãn này tấn công vào chỗ yếu.

Nghĩ đến đây, Cung Du không nhịn được run rẩy cho Quan Hành, lại nghĩ đến là do mình bảo cậu vào cái phòng tắm đó, liền càng cảm thấy có lỗi, kèm theo cả giọng nói cũng mất đi sức lực:

"Tiểu Quan, cậu...cậu có rất đau không? Có cần phải bôi thuốc không? Tôi có mọi loại thuốc."

Cung Du phát hiện ra ngón tay của Quan Hành kéo lấy cổ tay anh có vẻ đang run rẩy nhẹ nhàng, như là đang cố gắng kiềm chế cái gì đó.

Thấy cậu như vậy, Cung Du không khỏi hoảng hốt, anh nghiêng đầu, muốn dùng khăn giấy rửa đi cái mặt nạ trên mặt, xem thử tình trạng của Quan Hành bây giờ ra sao, nhưng Quan Hành đột nhiên dùng trán chống vào sống mũi của anh, ngăn cản sự di chuyển của mặt nạ, khiến Cung Du không thể cử động được nửa phân.

Cung Du nhăn mày: "Cậu..."

Đứa trẻ này dù có gan nhỏ, cũng không thể bị thương mà không dám kêu lên được, tự mình chịu đựng là sao?

"Tiểu Quan, cậu cố gắng chịu đựng một chút, để tôi dậy, tôi đi tìm cho cậu... thuốc bôi."

Cung Du không dám vùng vẫy, sợ rằng hành động của mình sẽ làm cho Quan Hành đau đớn thêm, cả hai đều là đàn ông, biết rằng nó đau như thế nào.

Người giành giật giải thưởng ảnh đế giờ đây chỉ có thể nằm bên cạnh anh một cách ngơ ngác, môi hơi hé ra phản chiếu ánh sáng ướt át, một lúc nào đó khiến người ta có cảm giác hắn như một đứa trẻ trong sáng.

Ánh mắt Quan Hành nhìn vào môi của anh là sâu thẳm và ức chế như bóng đêm.

Cung Du có đôi mắt long lanh như sao, hai hàng mi dày đen theo hình dạng của mắt hơi nhọn lên ở đuôi mắt, trong ngày thường trông có vẻ gian tà và vô tâm, đủ để khiến người ta điên cuồng.

Nhưng đôi mắt này bây giờ lại bị che kín, mới khiến người ta bất chợt nhận ra, sống mũi hoàn hảo của anh bắt đầu chiếm ưu thế, miệng thường treo nụ cười lạnh lùng cũng vì không khí khô trong phòng mà bị lưỡi ướt ẩm.

Phòng ngủ không có bật đèn, nhưng Quan Hành vào phòng ngủ lúc nãy không kéo rèm cửa, để cho ánh trăng bên ngoài lấp lánh rơi xuống thảm và cũng rơi xuống gối của Cung Du.

Ánh mắt Quan Hành chi tiết vẽ ra từng cm da trên khuôn mặt của người đàn ông.

Không thấy gì khiến Cung Du lo lắng, anh khẽ khàng ho khan, cổ hơi dùng chút sức, dùng mũi chạm nhẹ vào trán Quan Hành một cái: "Tiểu Quan, để tôi dậy đi, tôi đi tìm thuốc cho cậu.”

Họng Quan Hành căng lên.

Thật sự rất đau, nhưng......không muốn dùng thuốc.

"Không cần nữa, anh cứ như vậy......" Quan Hành nằm lại trên gối, nắm lấy ngón tay Cung Du dù đã thu vào chăn vẫn còn lạnh run: "......Ngủ đi."

Quan Hành hít sâu một hơi, nửa ngày mới từ từ thở ra, nhắm mắt lại. ( truyện trên app T𝕪T )

"Chỉ cần chút xíu......là không đau nữa."

Cung Du buồn ngủ quá trời, dù trong lòng luôn muốn dậy xem xét vết thương của Quan Hành, nhưng không may bị bàn tay ấm áp bao quanh, khiến anh chìm đắm trong khoảnh khắc lười biếng, liền ngủ say như vậy.

Từ khi xuyên sách đến nay, Cung Du hiếm khi có giấc ngủ thoải mái, luôn bị thức dậy vào ban đêm vì cơ thể không thoải mái, nhưng đêm qua giấc ngủ này, anh lại ngủ thẳng đến sáng.

Cung Du kéo xuống cái mặt nạ ngủ bị lệch, định sẽ thoải mái duỗi cái cẳng chân, tay mới vừa chẳng ra, bên tai liền truyền đến tiếng chào cười của chàng trai.

"Anh chào buổi sáng."

Cung Du: "!"

Anh thật sự quên mất bên cạnh mình đang ngủ một người.

Sống hai kiếp, từ khi là trẻ sơ sinh đã là cô nhi, ngay cả mẹ ở bên ngủ cùng cũng không có, bây giờ bên cạnh anh lại nằm một người sống động, cả hai đều trong tình trạng tỉnh táo, cùng nhau ngủ một đêm trọn vẹn.

Cung Du không thể tránh khỏi đỏ mặt, nhận ra mình lại có cảm xúc xấu hổ, liền nhanh chóng lấy ra uy nghi của chủ tài, giả vờ bình tĩnh: "Ừm, chào buổi sáng."

"Phòng có nóng không?" Quan Hành đặt tay lên mặt Cung Du nhẹ nhàng chạm một cái, lại chạm chạm mặt của mình làm so sánh, một khuôn mặt trong sáng: "Mặt anh sao nóng quá vậy, em mới vừa tắt điều hòa mà."

Cung Du ngồi dậy, vớ lấy hai cái gối ôm bị ném xuống thảm, một cái kê sau lưng, một cái để trước bụng, khẽ khàng ho khan:

"Có chút nóng, đúng là hơi nóng."

Nói xong còn giả vờ dùng tay quạt quạt bên má.

Quan Hành nhịn cười, không tiếp tục trêu chọc Cung Du nữa, quay người xuống giường: "Anh vệ sinh xong xuống ăn cơm đi, em nấu cháo rồi."

Nghe tiếng đóng cửa của hắn sau lưng, Cung Du dựa vào gối ôm gật gật đầu.

Cảm ơn cậu.

Lúc xuống lầu, bên chân Cung Du theo một đàn mèo nhảy lên nhảy xuống, nhìn có vẻ ghét cái con mèo con trong lòng Cung Du kia lắm, muốn nhảy lên thay thế.

"Lão Tứ, em còn dám giẫm Heo Heo hôm nay không có cơm ăn đâu." Cung Du uốn người nhặt lên con Heo Heo da trắng vân đen, ân cần giáo huấn những con mèo trên sàn.

Quan Hành đang quay lưng lại múc cháo, nghe được tên Lão Tứ cười một tiếng.

Anh biết Lão Tứ là từ weibo của Cung Du, nó là con duy nhất trong tay Cung Du có.

Mèo con tính tình năng động hoạt bát, thích ở cùng người, nhưng lại có thân hình to lớn, những bức ảnh Cung Du đăng trên weibo liên quan đến nó, hoặc là vào buổi sáng nó ngồi trên mặt hoặc bụng của anh, hoặc là lật đổ cả một hàng chậu hoa.

Lúc này nghe Cung Du giáo huấn nó, ước chừng lại làm gì đó trái đạo lý.

"Ăn cơm đi anh" Quan Hành mang bát đĩa đến bàn ăn, nhìn thấy con mèo nhỏ trong lòng Cung Du, nhíu mày nói: "Kiểm tra xong rồi à? Hình như con bé không sao rồi."

Là con mèo da trắng vân đen Cung Du mới nhặt về hôm kia.

"Ừ, Phương Mộc vừa gửi tin nhắn cho tôi, nói sáng nay nó gửi thẳng qua đây luôn, tôi cũng không nghe thấy tiếng mở cửa, biết thế để nó đợi chút, tôi đi quay phim hôm nay còn phải tự lái xe." Cung Du lẩm bẩm chuyện vặt, ngẩng đầu suy nghĩ một lúc, lại quay sang lo lắng nhìn Quan Hành: "Tiểu Quan, tối qua... chỗ không thoải mái của cậu... có khỏe hơn không? Đều là tại tôi quên không nhắc cậu cái phòng tắm..."

Quan Hành cúi đầu uống cháo, giấu nụ cười sau cái bát: "Em đã khỏe rồi, anh em không sao đâu."

Cung Du mới thở phào nhẹ nhõm, vụt vụt xoa xoa bàn chân của con mèo nhỏ, cong ngón tay chỉnh lại cái kính.

"Đặt tên cho nó đi."

"Ừm..." Quan Hành nghiêng đầu nhìn khuôn mặt xám xịt của nó, nghiêm túc nói: "Thì gọi là “Liễu Liễu” đi, chứng tỏ nó đã kết thúc ngày tháng lang thang.”

Âm giống Liêu Liêu.

Cung Du rất hài lòng: "Cũng được."

Vừa muốn rảnh ra một bàn tay để cầm muỗng uống cháo, Cung Du lại bất ngờ phát hiện trên bàn ngoài cháo ra không có gì khác, liền để Liễu Liễu xuống giường nhỏ, đi rửa tay.

“Cậu đang trong giai đoạn phát triển cơ thể, tôi lại cho cậu làm cái bánh trứng, trẻ con dinh dưỡng phải theo kịp, tôi nhớ trong nhà còn có trứng và bột mì." Nói xong cũng không đợi Quan Hành từ chối, liền đi lấy trứng.

Quan Hành có chút ngạc nhiên, một tay tựa cằm dựa vào bàn ăn, nhìn Cung Du bận rộn trước đảo bếp, động tác uyển chuyển, làm người ta mắt mê.

Thay thế cũng thay thế, chỉ cần ở bên Cung Du là hắn là được.

Bánh trứng tròn xoe xuống chảo lúc này, Quan Hành đứng dậy đi đến bên Cung Du, cận cảnh chiêm ngưỡng khuôn mặt của anh.

Cung Du dù đã quen với việc bị công chúng nhìn chằm chằm, nhưng hôm nay chỉ có một khán giả, lại khiến anh cảm thấy ngượng ngùng.

Vì thế anh quyết định lấy lại thế cờ.

"Ồm, Tiểu Quan, em nhìn cái bánh trứng này, to tròn như vậy, giống như vòng tròn cuộc sống của chúng ta vậy." Cung Du lật cái xẻng, tận dụng lúc chảo dầu phát ra tiếng xèo xèo nhẹ nhàng nâng tay chỉnh lại cái kính: "Cuộc sống ở trường của cậu, cũng là một vòng tròn xã hội."

Quan Hành gật gật đầu.

"Anh cũng biết, thời đại này, mọi người đều giấu mình trong lòng không để lộ ra ngoài, mang mặt nạ tranh đấu âm thầm, rất khó tìm được một bến đỗ thật sự có thể chữa lành tâm hồn yếu đuối của mình."

Nghe vậy, Quan Hành kịp thời biểu hiện ra vẻ đáng thương của người có tâm hồn yếu đuối, nhìn làm Cung Du lòng mềm nhũn, tiếp tục nói nghiêm túc:

"Tiểu Quan, nếu cậu cũng có cảm giác bất lực, chán ghét những kẻ gian xảo đó, thì đến đây đi, tôi cho cậu ăn ngon, ăn xong là quên hết mọi phiền muộn..."

Chưa nói hết lời cuối cùng, Cung Du như muốn trình diễn kỹ năng nấu ăn của mình vậy, một tay cầm chảo, cổ tay dùng sức một cái, bánh trứng vàng ươm lập tức lật mặt, nằm lại trong chảo, rồi và hợp thành một màu với đáy chảo.

Quan Hành ngơ ngác, hắn không biết đây là trò chơi Cung Du dùng để trêu hắn hay là lý do gì khác.

Dù sao kết hợp với sự tự tin của Cung Du lúc nãy, điều này không giống là một tai nạn.

"Anh, bánh đâu?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play