“Thật vậy sao? Cậu không đói bụng hay sao?”
Cung Du hoài nghi mà nhìn Quan Hành, anh vươn thẳng vai lên và cẩn thận quan sát khuôn mặt của cậu thiếu niên.
Quan Hành ngoan ngoãn gật đầu, trả lời: “Ừm, thật đó, anh, em thật sự không đói lắm.”
Dù có đói hay là không, thì cũng không là gì so với cuộc sống.
Cung Du giơ ngón tay muốn đỡ lấy mắt kính của mình, nhưng lại quên mất rằng sống mũi của mình đang trống rỗng, ngón trỏ chọc tới một chút chỗ giao giữa xương lông mày và hốc mắt, trên mi mắt gầy gò lập tức xuất hiện một vết đỏ.
“Đau đó, anh” người bị chọc trúng vẫn chưa cảm thấy đau ngứa gì, nhưng Quan Hành ngồi đối diện ngược lại có cảm giác vô cùng đau lòng, hắn cau mày đưa ngón tay cái lên xoa xoa ở chỗ vết đỏ: “Cẩn thận một chút.”
Cung Du giữ mái tóc của hắn, chậm rãi cầm nó giữa hai lòng bàn tay, dịu dàng vỗ về vuốt ve đầu của Quan Hành, như thể hiện tình yêu của anh dành cho Quan Hành một cách trìu mến và trọn vẹn, sau đó đưa ánh mắt lưu luyến trên khuôn mặt của Quan Hành.
Sắc mặt của anh bạn nhỏ này không tốt, hai mắt có chút thâm đen, nhìn bộ dạng mệt mỏi giống như bị người ta đánh.
Tầm mắt của anh từ từ di chuyển xuống dưới, dừng ở bộ quần áo ngủ gọn gàng trên người Quan Hành, Cung Du thở phào nhẹ nhõm, may mắn là hôm qua anh không có bất kỳ hành vi nào thú tính quá độ, không làm gì đối phương, cho nên Quan Hành mới có thể giữ thái độ bình tĩnh để nói chuyện với anh.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play