Nằm trên giường với đầu óc trống rỗng không còn suy nghĩ gì nữa, Cung Du luôn có cảm giác bản thân còn có chuyện gì khác vẫn chưa làm.
Cho đến khi cơn buồn ngủ ập đến, anh mới đột nhiên tỉnh táo lại.
Chẳng phải bây giờ anh nên ở hiện trường đợi buổi diễn tập cuối cùng sao?
Tại sao bây giờ anh lại ở nhà?
Tinh thần tôn trọng nghề nghiệp của Cung Du đã khiến anh từ trên giường nhảy dựng lên, đưa tay với lấy điện thoại di động đã tối đen, mở Wechat lên, tìm thấy hộp thoại trò chuyện với phó đạo diễn.
[Thành bắc từ công: Xin chào Lưu đạo diễn, tôi là Cung Du, tôi vô tình đã về nhà, buổi diễn tập đã xong chưa? Bây giờ tôi đến còn kịp không?]
Cung Du gửi tin nhắn xong, ngồi ở trên giường thở dài:
Vô tình về nhà? ... Chuyện này nói ra làm gì có ai tin được chứ. Nhưng đó chính là sự thật không thể chối cãi được.
Tất nhiên, anh biết Quan Nghệ có ý tốt, anh ta đưa anh trở về nhà mà không biết rằng anh sẽ phải ở lại hiện trường đợi thêm chút nữa.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play