Quan Nghệ?
Thoạt đầu Cung Du nghe thấy cái tên này có chút không phản ứng kịp.
Nói cảm ơn xong, hai tay anh cầm lấy khăn giấy mà Quan Nghệ đưa, vừa xì mũi vừa nhớ lại người này có đã từng có thù hằn gì với nguyên chủ hay không.
Quan Nghệ ấn chiếc airpods bên tai phải, nghe thấy giọng nói lo lắng của thiếu niên, nộ kì bất tranh* thở dài một hơi sau đó quay đầu lại dịu dàng nói với Cung Du:
“Cung tiên sinh? Nếu anh không khỏe thì để tôi đỡ anh qua kia nghỉ ngơi nhé?”
*Nộ kì bất tranh: chỉ tức giận vì người nào đó không biết tranh giành, cố gắng.
Lúc Quan Nghệ quay đầu lại, Cung Du đã tìm kiếm trong đầu thông tin liên quan đến người trước mặt đến mấy lần, cuối cùng đưa ra kết luận, trong sách gốc không hề xuất hiện người tên Quan Nghệ mà sau khi anh nghe xong thấy quen tai là bởi vì Quan Nghệ là ông chủ của tập đoàn Quan thị.
Hiện tại mặc dù anh ta chỉ mang danh nghĩa chủ tịch nhưng trên thực tế anh ta đã là người nắm quyền chính của Quan thị, là chủ tịch hội đồng quản trị tương lai của tập đoàn.
Quan Nghệ là người kín tiếng, hiếm khi xuất hiện ở các sự kiện lớn, chưa bao giờ làm ăn ở các buổi tiệc rượu, trước nay luôn làm việc bằng thực lực, ngoài mặt thì tỏ ra không lá mặt lá trái* nhưng sau lưng lại dùng thủ đoạn xảo quyệt.
Cung Du dùng mạch suy nghĩ mơ hồ nghĩ đi nghĩ lại mấy lần cái tên Quan Nghệ này, đột nhiên nghĩ ra tại sao ngoại trừ biết Quan Nghệ là người của tập đoàn Quan thị thì anh cảm thấy cái tên Quan Nghệ này thân quen đến khó hiểu.
...Người họ Quan.
Quan Hành.
Quan Nghệ.
Chẳng lẽ giữa hai người họ có quan hệ gì đó?
Kể từ khi có kinh nghiệm đối đầu trực diện với Hứa Mẫn, lòng cảnh giác của Cung Du ngày một cao lên, anh hơi híp mắt lại dựa vào tường, quan sát kĩ người đàn ông tuấn tú đang đứng đối diện anh.
Quả nhiên, vị Quan tổng này trông không hề giống với Quan Hành nhỏ của anh.
Quan Hành có đôi mắt đào hoa long lanh, mặc dù mới có mười mấy tuổi, nhưng khung người to cao có thể thấy rõ nguyên mẫu bờ vai thẳng tắp, to rộng của hắn sau này, mà Quan Nghệ trước mặt mặc dù thân hình cao lớn nhưng có đôi mắt phượng luôn luôn tràn ngập vẻ dịu dàng, khung xương cũng hơi mảnh khảnh.
Cả người mặc bộ đồ vest lịch thiệp, toàn thân toát ra vẻ quý tộc, không hề liên quan đến vẻ tội nghiệp mà hàng ngày Quan Hành thể hiện.
Vậy nên rõ ràng hai người không có quan hệ.
Quan Nghệ thấy Cung Du ngẩng đầu đánh giá mình thì lặng lẽ lùi ra sau nửa bước, đứng ở chỗ giao giữa ánh đèn và bóng tối, ngũ quan trên mặt có một vài điểm giống với Quan Hành tạm thời bị ánh sáng mờ ảo làm mờ đi rất nhiều, cộng thêm họ vốn là một người giống bố, một người giống mẹ nên tự nhiên sẽ không khiến người ta cảm thấy họ giống nhau.
Cung Du thở phào một hơi.
Nếu Quan Hành giống với những người dùng thủ đoạn xảo trá để lừa gạt người khác thì anh thực sự không biết bản thân nên làm thế nào.
“Cung tiên sinh?” Quan Nghệ vô cùng kiên trì nói: “Tôi dẫn anh qua kia ngồi nghỉ một lúc nhé?”
Nói xong, trước khi Cung Du nghi ngờ liệu anh ta đang có mục đích gì hay không thì anh ta đã trấn an anh, nói: “Quý sau Quan thị tung ra sản phẩm mới, vì vậy chúng tôi muốn thảo luận vấn đề hợp tác với Cung tiên sinh”.
Cung Du ho một tiếng, cố gắng đứng thẳng người khẽ xoa xương mày đang nóng ran rồi nhìn về phía Quan Nghệ: “Hả? Anh nói đi”.
Quan Nghệ đỡ lấy cánh tay của anh đi về phía khán phòng, tiếp tục nói: “Mấy cái này vốn để trợ lý của tôi sang tuần sau thảo luận với người đại diện của Cung tiên sinh, nhưng hôm nay được mời đến đây, lại may mắn gặp được Cung tiên sinh vậy nên thuận tiện đến chào hỏi anh”.
Cung Du gật đầu, mượn sức của Quan Nghệ ngồi xuống ghế, cảm kích nhìn anh ta mỉm cười nói: “Cảm ơn Quan tiên... Quan tổng”.
“Không cần khách sáo, Cung tiên sinh ngồi sang bên trái đi, bên này gió lạnh ở trên sân khấu sẽ thổi đến”.
Quan Nghệ lấy chai nước trên bàn cho anh, ánh mắt lại liếc nhìn điện thoại mà vệ sĩ cầm trong tay, bóng dáng trên màn hình đang vẫy tay với anh ta, động tác toàn cơ thể đều đang biểu đạt sự không đồng ý của mình:
“Anh, anh ấy bị cảm không được đưa nước lạnh cho anh ấy, đưa nước ấm đi, nước ấm”.
Mặc dù biết Quan Nghệ đeo tai nghe nhưng Quan Hành vẫn lo lắng sẽ bị Cung Du phát hiện nên nói rất nhỏ, tốc độ nói chuyện cũng rất nhanh.
Sau khi nghiêng đầu lườm hắn một cái, Quan Nghệ nói với một vệ sĩ khác ở phía sau: “Đi lấy ít nước ấm qua đây cho Cung tiên sinh”.
Vệ sĩ nhận lệnh đi luôn.
Cung Du sốt đến nỗi mặt cũng hơi đỏ lên, áy náy nói với Quan Nghệ: “Thực sự ngại quá Quan tổng, lần đầu tiên gặp mặt, tôi lại...ở trong trạng thái này”.
Anh cúi đầu thở khụt khịt, ngón tay trắng bệch cầm cổ áo hơi run run cởi một cái cúc áo ra cho thoáng khí.
“Giúp anh ấy chút đi anh, sao anh lại không có tý lòng đồng cảm vậy?” Quan Hành tự cho mình là đúng, khinh bỉ nói trong tai nghe: “Quan tổng của chúng ta sợ chỉ dịu dàng trước mặt trợ lý Phương thôi nhỉ?”
“Em đang dạy đời anh đấy à?”
Quan Nghệ đột nhiên nghe thấy cái tên làm tim mình run lên thì cổ họng nghẹn lại, bị thằng ranh con này chọc tức đến nỗi không nhịn được, trực tiếp chất vấn.
Cung Du ngơ ngác ngẩng đầu lên, mơ màng nhìn khuôn mặt của Quan Nghệ: “Hả? Tôi không dạy đời anh, tôi chỉ là...”
Quan Nghệ ngắt lời anh, chỉ vào vệ sĩ ở đằng sau, cô gắng che giấu sơ hở của mình: “Tôi nói cậu ta, không nói Cung tiên sinh”.
Đúng lúc vệ sĩ lộ ra biểu cảm ăn năn, chỉ là kết hợp với thân hình vạm vỡ, khuôn mặt dữ dằn của anh ta thì trông có vẻ chẳng có chút sức thuyết phục nào.
Quan Nghệ giơ tay ra giúp Cung Du cởi chiếc cúc đang dính chặt vào cổ anh, thầm niệm mình đang thay gia đình chăm sóc cháu trai của bà ngoại mà đi đảm nhận vai diễn công cụ hình người.
“Cảm ơn Quan tổng”. Cung Du vẫn cảm thấy khá chống cự đối với sự đụng chạm của người ngoài, nghiêng người hơi tránh cánh tay của Quan Nghệ, khàn giọng nói: “Hôm nay tự tôi đến, người đại diện không có ở đây, vậy nên thực ra chuyện hợp tác...tôi cũng không rành lắm, không biết cụ thể nên nói từ đâu?”
Quan Nghệ cúi người ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Cung Du, xua xua tay: “Cung tiên sinh không cần lo lắng, hôm nay tôi đến cũng chỉ là thuận miệng nói với anh một tiếng mà thôi, anh vẫn cần phải chú ý đến sức khỏe nhiều hơn đó”.
Cung Du gật đầu, hoàn toàn buông bỏ sự cảnh giác với Quan Nghệ.
Trong số doanh nhân có lương tâm mà anh nghe nói đến trong hai năm nay, ngoại trừ Quan thị thì dường như anh chưa từng nghe nói đến những ông chủ của công ty khác
Đương nhiên, lời truyền miệng của quần chúng sẽ không sai, thoạt nhìn khuôn mặt lương thiện cũng khiến người ta cảm thấy thoải mái vô cùng.
Giống như “sugar baby” của cậu vậy.
Nghĩ đến Quan Hành, Cung Du lại nghi ngờ liếc nhìn ngũ quan của Quan Nghệ, thầm so sánh trong lòng.
“Anh, anh ấy nhìn sang kìa, mau cúi đầu, đừng để anh ấy phát hiện ra manh mối gì”.
Quan Hành gấp gáp nói.
Quan Nghệ thực sự muốn bò xuyên qua cáp mạng bóp chết thằng ranh con lắm lời này.
Cung Du nhìn Quan Nghệ hai cái, sau khi một lần nữa kết luận hai người họ quả thực trông không có điểm gì giống nhau, lúc này anh mới lắc đầu phì cười một tiếng.
Rõ ràng Quan Hành đã từng nói hoàn cảnh gia đình mình với anh, cũng từng nói tên anh trai, em trai của hắn.
Em trai Quan Lan anh từng gặp rồi, nhưng nghe Quan Hành nói, tên anh trai hắn là Quan Dịch Mại, chữ Dịch trong đánh cờ, chữ Mại trong bước đến cuộc sống hạnh phúc, mà ông chủ lớn ở trước mắt tên Quan Nghệ.
Lúc vừa nghe Quan Hành nói tên anh trai hắn, thực ra Cung Du cũng không thể hiểu nổi bố mẹ Quan Hành tại sao lại đặt cho con trai trưởng của mình cái tên nghe vất vả như vậy.
Nhưng sau này sau khi nghe Quan Hành giải thích thì Cung Du cũng hiểu ra, bố mẹ Quan Hành hi vọng con trai trưởng của mình có thể làm chủ cuộc đời, bước đến hạnh phúc mà âm đọc gần giống lại là Quan Ngải Mạch thể hiện sự cần cù và đầy đủ sung túc, có thể sớm gánh vác trách nhiệm nặng nề chăm sóc cả gia đình, thế nên lúc đặt tên cho anh ta, bố mẹ hắn cũng đặt rất nhiều kỳ vọng.
“Quan tổng, nước ấm”.
Hiệu suất làm việc của vệ sĩ Quan Nghệ rất nhanh, vừa đi ra ngoài chưa đến 3 phút đã xách phích nước nóng to đùng về rồi.
Lúc nhìn thấy phích nước nóng màu hồng xanh lá đan xen cao hơn đầu gối, Quan Nghệ bỗng hơi cạn lời.
“...”
Làm vệ sĩ cũng không thiết phải thật thà thế đâu.
Việc rót nước trước nay không cần đến chủ tịch Quan đích thân làm, một là chưa làm bao giờ, cái thứ hai là bởi vì anh ta không yên tâm về bản thân mình, nếu thực sự không cẩn thận làm bỏng vị ảnh đế da trắng xinh đẹp bên cạnh, ngày hôm sau Quan Hành nhất định sẽ mách lẻo với Phương Thương, vu oan anh ta lần trước đi hộp đêm làm chuyện đồi bại.
Đó là anh ta làm chuyện đồi bại sao? Đó là bị người ta tính kế mới đi vào phòng trong hộp đêm ngủ, thực sự anh ta chẳng làm cái gì hết!
Cung Du cảm ơn vệ sĩ, cầm cốc nước ấm rồi ngồi co lại trên ghế từ từ uống, mãi đến khi thấy đáy mới híp mắt thở ra một hơi:
“Hôm nay thực sự phiền Quan tổng quá, từ lâu đã nghe nói con người anh tốt bụng, hôm nay gặp được mới biết quả thực là danh bất hư truyền”.
Quan Nghệ xấu hổ nói: “Cung tiên sinh quá khen rồi”.
“Chuyện đại diện, tôi sẽ bảo người đại diện nhanh chóng sắp xếp thời gian thương thảo với quý công ty”. Cung Du hai tay nhận lấy nước ấm mà vệ sĩ rót cho anh rồi gật đầu với anh ta đồng thời nói với Quan Nghệ: “Tôi luôn có niềm tin to lớn vào sản phẩm của tập đoàn Quan thị, tôi tin tôi và Quan tổng sẽ không để đối phương thất vọng”.
Quan Nghệ gật đầu, lịch sự nắm lấy bàn tay của Cung Du đưa qua: “Mong rằng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ”.
“Nghe đi, nghe đi, không hổ là ảnh đế, đến cả lúc bị ốm giọng nói cũng hay như vậy”.
Không ở bên cạnh Cung Du cũng chẳng hề mảy may ảnh hưởng đến Quan Hành dành những lời có cánh khen ngợi anh.
Chỉ tiếc là toàn bộ đều lọt vào tai anh cả nhà mình, không hề lọt ra bên ngoài một chút nào, hắn nhàm chán đến nỗi Quan Nghệ muốn trực tiếp tháo tai nghe ra nhét vào trong túi nhưng lại nghe thấy Quan Hành nói: ( truyện đăng trên app TᎽT )
“Hôm nay bà ngoại quên uống thuốc hạ huyết áp nên vừa nãy mẹ mới lo lắng như vậy, bây giờ bà đỡ hơn nhiều rồi, anh không cần phải lo đâu”.
Cuối cùng cũng nói được câu tiếng người.
Quan Nghệ rút một tờ khăn giấy ra lau nước dính trên bàn, quay đầu lại nhìn Cung Du đã khỏe hơn một chút rồi hỏi: “Buổi luyện tập hôm nay sắp kết thúc rồi nhỉ? Cung tiên sinh còn phải ra di chuyển vị trí một lượt nữa không?”
“Chắc chỉ cần xếp một lượt nữa là được rồi”. Cung Du liếc nhìn thời gian, mím đôi môi khô khốc, miễn cưỡng mỉm cười cảm ơn Quan Nghệ: “Thực sự cảm ơn Quan tổng giúp đỡ”.
“Cung tiên sinh một mình đến luyện tập lại còn đang bị ốm nữa, người nhà hoặc bạn gái chắc chắn sẽ rất lo lắng nhỉ?”
Quan Nghệ giúp em trai mình hỏi vấn đề thắc mắc đã lâu.
Cung Du đẩy kính cười nói: “Tôi ở một mình”.
Nói xong anh cảm thấy câu trả lời của mình hơi qua loa bèn nói tiếp: “Tôi không có bạn gái”.
Quan Nghệ nhướng mày.
Lòng cảnh giác cũng khá cao.
“Vậy Cung tiên sinh chắc có người mình thích chứ?” Quan Nghệ cũng uống một ngụm nước ấm, giả vờ như thuận miệng hỏi vậy.
Thảo luận những vấn đề này luôn là chuyện hết sức bình thường đi.
Cung Du nhớ đến thiếu niên luôn nở nụ cười ngoan ngoãn trên môi, gật đầu: “...Phải”.
“Tôi có người mình thích...”
Quan Nghệ nghe thấy tiếng hít thở bắt đầu dồn dập của Quan Hành, vừa nảy ra hứng thú muốn hỏi thêm chút thì ánh mắt liếc thấy bóng dáng đỏ tươi vụt qua.
Một người phụ nữ thân hình uyển chuyển, nho nhã từ trong hậu trường đi ra, đứng trước mặt hai người.
“Chủ tịch Quan”.