Đứa trẻ này.
Cung Du liếm môi rồi quay lại nhìn về phía máy điều hòa.
Có vẻ như anh đã điều chỉnh nhiệt độ quá cao.
Làm sao lại hơi nóng.
Thấy đối phương hồi lâu không trả lời, Quan Hành đoán anh của hắn da mặt mỏng như vậy có lẽ lại xấu hổ rồi không nhịn được hơi hối hận vì sự lỗ mãng của mình, lo lắng làm anh sợ hãi liền vội vã bắt đầu cứu vãn.
【49: Mấy con mèo nhỏ lưu lạc bên ngoài chắc chắn cũng muốn làm mèo của anh nhỉ? 】
【49: Gấu trúc nhỏ lau nước mắt.jpg】
Cung Du vừa hạ nhiệt độ xuống thì nhìn thấy màn hình điện thoại sáng lên, liền đẩy kính nhìn xuống sau đó mím môi thất vọng.
Quả nhiên bởi vì anh lớn tuổi nên trong đầu luôn nghĩ đến những điều kỳ quái, rõ ràng những gì tiểu Quan Hành nói không như anh nghĩ.
Cung Du cảm thấy áy náy liền đâu ra đấy trả lời Quan Hành bằng một biểu tượng cảm xúc mạnh mẽ như đá, sau đó viết:
【Thành Bắc Từ Công: Chỉ cần tôi còn sống thì sẽ cố gắng nhận nuôi chúng nhiều nhất có thể. 】
Tên WeChat của Cung Du là do nguyên chủ lấy, mặt dù nguyên chủ đã tự sát và rời khỏi thế giới này nhưng Cung Du luôn cảm thấy mình đã dùng thân thể của người khác để sống lại thì anh nên làm chút gì đó.
Vì vậy, anh dùng cách không đổi tên như để cám ơn và tưởng nhớ việc bản thân sử dụng cơ thể của người khác, đồng thời cũng không làm thay đổi tính cách tự tin của nguyên chủ trước mặt người ngoài khiến bản thân bại lộ thân phận.
Nhìn thấy câu trả lời này của Cung Du, Quan Hành liền cau mày không hài lòng.
Cái gì mà chỉ cần anh còn sống chứ?
Quan Hành suy nghĩ muốn giảng đạo một chút nhưng hắn nghĩ lại cảm thấy bây giờ mối quan hệ giữa hai người họ không đến mức hắn có thể tùy tiện nổi giận, vì vậy hắn chỉ có thể làm nũng để bày tỏ sự không hài lòng của mình.
【49: Khoanh tay kêu bebe.jpg】
【49: Anh sẽ luôn khỏe mạnh và sống lâu trăm tuổi. 】
【49: Người tốt cả đời đều bình an.gif】
Cung Du nhìn thấy quả táo đỏ nhảy nhót trên màn hình cười khổ thở dài.
Có lẽ anh thực sự không phải là người tốt.
Nghĩ đến cái chết dự kiến của mình hai năm sau, Cung Du đột nhiên mất hết tâm trạng.
Không ai muốn chết nhưng anh đã thử mọi cách, tình tiết trong nguyên tác Cung Du bị thương nhưng thực sự anh không tránh được dù chỉ một lần.
Phát hiện Cung Du lại không trả lời mình, Quan Hành cầm điện thoại có chút bối rối.
Trước đây hắn chưa từng nói chuyện yêu đương bao giờ, chỉ khi nhìn thấy Cung Du lần đầu tiên vào hai năm trước mới nhận ra tình cảm của mình với một người khác rồi nảy sinh cảm giác yêu thích, vì vậy hắn không biết làm thế nào để làm cho người mình thích vui vẻ.
Nhưng hắn bằng lòng học.
Cung Du đang ngơ ngác ngồi trên giường nhìn thấy điện thoại rung lên liền nhìn sang.
【49: “Mẹ, con đói.”】
【49: Anh đoán xem mẹ sẽ nói gì với con mình? 】
Đoạn trên kết thúc bằng câu nói cuối cùng của Quan Hành, nếu như lại không trả lời sẽ rất mất lịch sự, Cung Du suy nghĩ một lúc rồi trả lời:
【Thành Bắc Từ Công: Hả, có phải là nó đang muốn tìm lý do để được ăn vặt không? 】
【Thành Bắc Từ Công: Không, phải là “Mẹ nấu cơm cho con” mới đúng. 】
Trò chuyện với trẻ con khiến Cung Du cảm thấy mình lạc hậu, anh rất lo lắng Quan Hành sẽ coi thường mình nên cố gắng tìm ra những đáp án khả thi.
【49: Ha ha, mẹ nói là “chào, đói quá!”】
Cung Du: “...”
Nhìn chằm chằm vào câu đó một lúc lâu, Cung Du cũng phì một tiếng bật cười.
Lạnh quá.
Nhưng cũng rất thú vị.
Cung Du mặc bộ đồ ngủ vào thoải mái nằm trên gối với chiếc điện thoại di động rồi dùng ngón tay gõ nhanh trên màn hình.
【Thành Bắc Từ Công: Muộn như vậy còn chưa ngủ à? Không phải nói thức khuya không tốt à. 】
Quan Hành hít một hơi thật sâu, mạnh dạn gửi một giọng nói: “Anh à, em muốn nghe giọng nói của anh.”
Giọng nói hắn tựa hồ có chút mệt mỏi, Cung Du nghe đi nghe lại mấy lần cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu, dùng đầu ngón tay trắng nõn bấm vào dấu cộng ở góc dưới bên phải màn hình.
Hắn vốn nghĩ chỉ cần nhận được một tin nhắn thoại của Cung Du vào tối nay là hắn đủ thoả mãn rồi nhưng đột nhiên Quan Hành phát hiện ra Cung Du thế mà lại gọi cho hắn.
Lòng bàn tay hắn liền đổ mồ hôi.
Giống như thành kính bắt tay với một vị lãnh đạo cấp cao, Quan Hành nhanh chóng rút hai tờ khăn giấy bên cạnh vội vàng lau đi môt hôi rồi ngồi thẳng lưng nghiêm túc nhận điện thoại.
“…Anh?”
“Ừm, học cả ngày à.” Trước khi kết nối Cung Du đã sớm hắng giọng nhưng trạng thái lúc này nghe có vẻ vẫn rất cao hứng nhìn trần nhà: “Phải nghỉ ngơi sớm một chút để có tinh thần tốt hơn vào ngày mai.”
“Ừm ừm, em biết rồi anh nhưng chỉ là em nhớ anh nên không ngủ được.”
Giọng nói không có chút ý nghĩ xấu nào rất thuần khiết, trái tim bình tĩnh của Cung Du đột nhiên nhảy lên.
“Anh cũng mệt mỏi cả ngày, bây giờ anh đánh răng rửa mặt chưa?” Quan Hành hỏi.
Tay Cung Du nắm lấy viền cổ áo ngủ, biết rõ hắn không nhìn thấy nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Đều làm xong rồi.”
Sau khi trả lời xong mới nhận ra bản thân thế mà lại giống như bạn nhỏ báo cáo tình hình ở trước mặt Quan Hành, không khỏi có chút tức giận.
Có tiếng còi xe ở bên cạnh Quan Hành khiến Cung Du nghe không rõ cảm thấy Quan Hành hình như đang cười nhưng khi cẩn thận nghe lại chỉ còn tiếng thở mờ nhạt.
“Bây giờ em sẽ hát một bài tặng anh được không? Xem như là phần thưởng cho cả ngày làm việc vất vả của anh.”
Cung Du cảm thấy mới lạ.
Anh chưa bao giờ nghe ai hát một bài hát dành tặng riêng cho mình.
Ma xui quỷ khiến thế mà Cung Du lại gật đầu.
Quan Hành không nghe thấy câu trả lời của anh nhưng dường như hắn có thể nhìn thấy động tác của Cung Du: “Anh nằm xuống rồi đắp chăn đi, hôm đó lúc ngủ em phát hiện anh thế mà lại thích đá chăn…”
Anh dừng lại, một nụ cười truyền qua ống nghe đến tai Cung Du: “...Rõ ràng là chỉ có bạn nhỏ mới đá chăn thôi.”
Khuôn mặt của Cung Du lại bắt đầu nóng lên.
Ngay lúc anh đang xấu hổ thì giọng hát trầm ấm du dương của hắn từ loa truyền đến.
“Làm thế nào để có được cầu vồng, làm thế nào để ôm lấy cơn gió mùa hè...”
Quan Hành dựa vào ghế sofa một tay cầm điện thoại, một tay khác đặt trên đầu gối dùng ngón tay thon dài để gõ nhịp.
Hắn hơi nhớ Cung Du.
Rất muốn nhìn thấy anh.
Nhưng không phải là loại trạng thái mà người khác có thể nhìn thấy.
Mà là ... Dáng vẻ dễ thương khi anh mặc bộ quần áo ở nhà rộng rãi và thoải mái, ôm một con mèo và mái tóc rối.
Cung Du ngáp.
Quản Hành hạ thấp âm thanh chuyển sang một bài hát ru sến súa nhưng có hiệu quả.
Rất nhanh bên kia liền truyền đều nhịp thở đều đặn.
Hô hấp của Cung Du có chút nặng nề, có lẽ là vì quay phim mệt mỏi.
Nhưng không sao khi mệt thì sẽ ngủ ngon và sâu.
“Em rất thích anh.”
Quan Hành nhẹ giọng nói.
Hắn tuỳ ý nói ra tình yêu thầm kín của mình một cách dè dặt.
……
Những ngày làm việc nghiêm túc luôn trôi qua nhanh.
Từ sau khi Lục Triệu bị trừng phạt nhẹ cũng không dám giở trò quỷ ở trường quay, mỗi lần nhìn thấy Cung Du đều cung kính cúi đầu chào giống như lời chào ít nhất trăm chữ là rất cần thiết.
Chỉ là ngoài vấn đề này, Cung Du còn có một vấn đề khác rất khó chịu.
Đó chính là Cảnh Tiếp.
Từ ngày Cảnh Tiếp đưa anh trở lại khách sạn, mỗi ngày khi quay phim Cảnh Tiếp sẽ đến phim trường sớm hơn anh vài phút.
Nếu như nói anh ta không cố ý thì thực sức rất miễn cưỡng.
Khi Cung Du co ro trên ghế chờ phần diễn của mình, anh thường vắt óc suy nghĩ cách chuyển hướng sự chú ý của Cảnh Tiếp khỏi mình. ( truyện trên app T𝕪T )
Đối mặt với nhà sản xuất phim một tay bắt người, anh không dám đánh hơn nửa muốn đánh cũng không đánh lại.
Lại đến giờ ăn trưa, người mà Cung Du vô cùng chán ghét lại tự mình mang theo một chồng hộp cơm đi tới, đồ ăn bên trong là của nhà hàng mà bọn họ đến vào tối hôm đó.
Cảnh Tiếp nói như tặng vật quý hiếm:
“Tôi thấy tối hôm đó Cung tiên sinh ở cùng tôi rất thích ăn những thứ đó...”
Cung Du cau mày.
Anh không biết tại sao Cảnh Tiếp lại nói một cách mơ hồ như vậy.
Quả nhiên, có nhân viên thính tai nhìn bọn họ, ánh mặt nhìn từ trên xuống dưới cực kỳ mờ ám.
Cung Du thấy vậy liền cười như không cười nói với Cảnh Tiếp: “Đúng đó Cảnh tổng, bánh khoai mỡ ngày hôm đó thực sự rất ngon.”
Cảnh Tiếp mỉm cười dựa vào lưng ghế nhàn nhã nhìn Cung Du.
Cung Du bị anh ta nhìn chằm chằm như ngồi trên đống lửa, đứng ngồi không yên, lúc này điện thoại di động trên bàn vang lên.
Có người giải vây xuất hiện, Cung Du không quan tâm người gọi là ai lập tức nhấc máy: “Xin chào ai vậy?”
“Anh Du ~” Giọng nói của Lăng Hữu Hữu truyền vào tai Cung Du, giọng nói quá ngọt ngào khiến Cung Du mất cảnh giác nhưng vẫn cố gắng điều chỉnh biểu cảm của mình trước mặt Cảnh Tiếp: “A ... Hữu Hữu à.”
Nghĩ đến đây, Cung Du trong lòng chợt lóe lên một ý nghĩ.
Anh nhớ lúc này trong nguyên tác, Cảnh Tiếp dường như vẫn chưa ở bên cạnh Lăng Hữu Hữu mà vẫn là Bá tổng sống giữa ngàn đoá hoa, sau khi chứng kiến Hứa Mân ngược đãi Lăng Hữu Hữu mới hạ quyết tâm bảo vệ bông hoa mỏng manh Lăng Hữu Hữu này.
Cung Du liếc nhìn Cảnh Tiếp đang quan sát mông cong eo thon của Lục Triệu.
Nếu anh ta rảnh rỗi như vậy để hai người làm quen với nhau trước đi.
“Hữu Hữu, chiều nay có rảnh đến phim trường không?” Cung Du cố nén xấu hổ, giọng nói gượng gạo mời.
Lăng Hữu Hữu rất vui, khi Cung Du đã hiểu ra mời cậu ta đến hào hứng đáp lại: “Được nha anh Du, em đi tắm trước, đợi em đến phim trường chúng ta sẽ đi khách sạn sao?”
Cung Du: “…”
Đã quá trưa rồi.
Cung Du đang đợi ở lối vào của đoàn làm phim đã sắp bị đóng băng thành một tác phẩm điêu khắc vẫn mong chờ Lăng Hữu Hữu đến giải cứu anh khỏi nước lửa.
“Cung tiên sinh đang nhìn gì vậy?” Cảnh Tiếp từ trong phòng đi ra đứng bên cạnh Cung Du.
“….Không có gì, tôi đang đợi một người bạn.” Cung Du nhíu mày tránh sự đụng chạm như vô ý của Cảnh Tiếp, mắt sáng lên nhìn về phía xa: “Ồ, cậu đến rồi.”
Chỉ nhìn thấy Lăng Hữu Hữu mặc một chiếc áo khoác màu vàng lông ngỗng như một con bướm lao đến mang đầy hương thơm va vào trong vòng tay của Cung Du.
“Anh Du, nhanh, bây giờ chúng ta liền đi...”
Thật vất vả mới đợi được Cung Du thông suốt, Lăng Hữu Hữu chỉ cảm thấy không nên chậm trễ dù chỉ một giây.
“Người này là?” Ánh mắt Cảnh Tiếp rơi vào khuôn mặt của Lăng Hữu Hữu.
Lăng Hữu Hữu cũng nhìn chủ nhân của giọng nói.
Ngay khi ánh mắt của hai người chạm nhau, Cung Du đã nhìn thấy những tia lửa cực kỳ dày đặc bắn ra hai mũi tên.
Trong lòng Cung Du điên cuồng vỗ tay khen ngợi.
Ổn rồi, song hỷ lâm môn nha.