Cuối cùng Tằng Lệ bị ông nội Khương mắng đến trong mắt nổi đầy tơ máu, sắc mặt Tằng Lệ không phục nói, “Không thể trách tôi, là cô ta bắt nạt Hướng Bắc và đánh Hướng Bắc, cho nên tôi mới……”
Lời này không ai tin tưởng, Khương Hướng Bắc trên người không có đến một vết thương, đến nỗi cái gọi là bị bắt nạt gì đó, thì mua chút thức ăn cho chị gái thì có chuyện gì lớn chứ? ..
Người ta chưa ăn qua, không khỏi cảm thấy tò mò thôi không phải sao, nếu không muốn mua thì ai có thể ép?.
Cái gì? Lấy cục gạch ra uy hiếp Khương Hướng Bắc? Có bị ngu hay không? Đánh bị thương người là phải ngồi tù đó!.
Vừa nói Khương Hướng Bắc vừa rụt cổ không dám ngẩng đầu lên, nước mắt chảy ròng trên khuôn mặt, trong lòng không khỏi cảm thấy oan ức.
Nhưng, không ai quan tâm cô ta, tất cả đều vây quanh Khương Tuyết Vi có gắng an ủi trấn an cô bằng mọi cách.
Nếu lại gây sự để xảy ra chuyện lần nữa, ông nội Khương cũng không muốn làm người nữa! Dù sao Khương gia còn muốn sống ở đây một cách yên ổn !.
Tại phòng khách Khương gia, ba đứa nhỏ của phòng lớn Khương gia đều đã trưởng thành, nếu thanh danh đều đều bị hủy hoại sau này muốn tìm đối tượng thì còn ai chịu gả cho bọn họ nữa? Ai còn nguyện ý cưới người của Khương gia?.
Vì vậy ông nội Khương trước mặt của mọi người Khương gia, chính miệng ông đã hứa hẹn, hộ khẩu của Khương Tuyết Vi có thể chuyển vào Khương gia, ông còn hứa mỗi tháng cho cô mười tệ tiền tiêu vặt.
Khương Tuyết Vi cảm thấy chướng mắt với số tiền ít ỏi ấy, nhưng ông nội Khương muốn giữ thể diện nên lời nói ra như bát nước hất đi không có khả thu hồi, lần này xem như sự thật, không cần lo lắng sau này sẽ đổi ý.
Khương Ái Hoa nói rằng, ngày mai hắn sẽ đi mua vé xe lửa, đưa theo Khương Tuyết Vi trở về để thay đổi hộ khẩu, nhưng chi phí đi lại ai sẽ là người bỏ ra? Dù sao cũng không có khả năng cô sẽ bỏ tiền ra.
Mọi người đều nhìn chằm chằm Khương Ái Quốc, do dự một chút Khương Ái Quốc nói, “Vé xe lửa tôi sẽ bỏ tiền ra.”
Ông ta giọng hơi thảm thiết mà nói ra câu này, mà sắc mặt Tằng Lệ lại âm trầm đáng sợ, hung hăng véo đùi lão chồng.
Sắc mặt ông nội Khương thay đổi, tức giận trừng Tằng Lệ, có bản lĩnh dám khi dễ chính chồng của mình, “Con dâu hai, nếu lại làm loạn, gây chuyện thì liền về nhà mẹ đẻ đi, Khương gia chúng tôi không nuôi nổi con dâu như vậy.”
Sắc mặt Tằng Lệ biến đổi, vừa xấu hổ lại vừa tức giận, lại không dám lại làm gì nữa, lúc này đây ông nội Khương là đang nói thật, nhưng càng vậy thì trong lòng Tằng Lệ oán hận càng ngày càng sâu, một ngày nào đó sẽ bùng nổ.
Khương Tuyết Vi khóc đến quá mệt mỏi, đun chút nước ấm, tắm sạch sẽ, thay quần áo sạch, mới cảm giác như được sống lại.
Cô nằm ở trên giường, sờ sờ hai mắt sưng đỏ, khóe miệng hơi cười, tạm thời dành được thắng lợi, lần sau tiếp tục cố gắng.
Bên kia, Tằng Lệ đem mặt mày Khương Ái Quốc đều cào đỏ, còn tức giận thề muốn Khương Tuyết Vi đẹp mặt.
Khương Hướng Bắc mở miệng, “Mẹ, thôi bỏ đi, chúng ta đấu không lại cô ta.”
Thừa sức lực sẽ lại khóc lại sẽ ca thán, lời trong miệng nói ra lại vô cùng rõ rang, là cô ta khi dễ người trước, nhưng ở trong mắt người khác toàn thành bị người ta khi dễ.
Cô thật sự là đáng sợ!.
Tằng Lệ nén giận, vốn dĩ bà chính một người phụ nữ mạnh mẽ, có tiếng nói nhất ở trong nhà, “Không có tiền đồ, cô ta cùng lắm chỉ là một tiểu nha đầu, lúc đó chúng ta không phòng bị, mới bị cô bắt đúng điểm yếu.”
Trong lòng Khương Ái Quốc cũng cảm thấy không dễ chịu, tình thế khó xử, ông ta không chịu nổi ánh mắt khác thường của người khác, “A Lệ, chúng ta không náo loạn nữa, được không?”.
Từ trước đến nay Tằng Lệ luôn coi trọng thể diện, “Không được, thanh danh đều bị huỷ hoại, mọi người nhìn tôi ánh mắt đều tràn ngập trách cứ, tôi thành tội nhân tội ác tày trời!”
“A Lệ.” Khương Ái Quốc nhịn không được còn định khuyên nhủ dù sao cũng đều là người một nhà, hà tất phải vậy.
Tằng Lệ hung ác trừng mắt, “ Nếu ông còn dám khuyên tôi một chữ nữa tôi sẽ ly hôn với ông.” nhất định phải nhổ cái đinh trong mắt này ra!.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
“Aiii.” Khương Ái Quốc lập tức lúng túng.
Bên kia phòng của hai vợ chồng bác cả cũng đang lặng lẽ nói, “Nghĩ gì đó?”
Vương Thu Yến nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng nghĩ ra chỗ nào không đúng, “Cái người cháu gái kia không đơn giản, ngàn vạn lần đừng đắc tội với cô ta.”
Cô ta một chữ cũng chưa nói, liền đem nhà bác hai chỉnh đốn một phen, như này là thực lực kinh người cỡ nào.
Vợ chồng nhà bác hai, thật sự rất thảm, nhưng cô lại không đồng tình một chút nào.
Quan hệ chị em dâu vẫn luôn không tốt, thường xuyên xảy ra xích mích cãi cọ, Tằng Lệ tâm tính nhỏ mọn, mọi việc thích so đo, mà bà cũng không phải đèn cạn dầu.
Khương Ái Quân nói, “Ba đã đồng ý cho cô ta thay đổi hộ khẩu, đối với chúng ta cũng không ảnh hưởng gì lớn, chúng ta tội gì phải làm người ác?”
Thật sự có ảnh hưởng chính là nhà bác hai, mà hai anh em bọn họ quan hệ không tốt.
Vì nhà ở, vì con cái, vì vợ chồng mà bất hòa, khi còn nhỏ hai anh em thân thiết càng lớn càng xa cách.
Vương Thu Yến không được học cao nhưng cô có rất nhiều kinh nghiệm sống, “Con bé rốt cuộc đã lớn lên như thế nào? Suy nghĩ tính toán âm mưu, nếu con mình cũng có một nữa mưu trí, tính toán của con bé thì tôi còn phải lo lắng như vậy sao?”.
Mấy đứa trẻ của Khương gia cộng vào cũng không thể so với một Khương Tuyết Vi nhiều tâm cơ.
Khương Ái Quân phun ra nuốt vào một tràng lời nói, “Ngàn vạn đừng, tôi chỉ cần chúng bình bình an an, yên yên ôn ổn, không có tai họa gì là được.”
Chỉ có người trải qua quá rất nhiều trắc trở mới có thể suy nghĩ thấu đáo.
Vương Thu Yến trầm mặc, làm sao không hiểu đạo lý này. “Chỉ cần không hướng về phía chúng ta tính kế là được, nếu dám làm xằng bậy, tôi cũng sẽ không khách khí.”
Khương Ái Quân vẫy vẫy tay, “suy tính nhiều làm gì chúng ta cứ đứng một bên xem là được.”
Kỳ thật, là bọn họ suy nghĩ nhiều, chỉ cần không đi trêu chọc Khương Tuyết Vi, cô căn bản lười để ý tới họ.
Sáng sớm, Khương Ái Hoa liền chạy đến ga tàu hỏa, xếp hàng một ngày rốt cuộc cũng mua được hai vé xe lửa.
Khương Tuyết Vi đi lại vừa vặn thấy lịch trình tàu chạy lúc một giờ chiều ngày mai, trong đầu hiện lên một ý niệm, “chú à, chú có bao nhiêu tiền tiết kiệm?”
“Hả? Không nhiều lắm .” Khương Ái Hoa tự tin là không có nhiều, cả ba anh em bọn họ đều phải nộp lên một nửa tiền lương, anh ấy vừa mới bắt đầu học việc nên không có thu nhập, Chi tiêu hàng ngày của anh ấy, sau bao nhiêu năm số tiền tiết kiệm được chỉ khoảng 900 tệ
Như này đã là kết quả chăm chỉ tiết kiệm được !
Tròng mắt Khương Tuyết Vi mở to, “Chú à, có thể cho cháu mượn hết số tiền đó được không? đến lúc đó cháu sẽ trả lại gấp đôi cho chú.”
Khương Ái Hoa ngây ngẩn cả người, khẩu khí lớn thật, cô rốt cuộc muốn làm gì? “Tiểu Vi , lộ phí trên ngươi chú chỉ đủ để đi đường ăn uống và chỗ ở ….”
Khương Tuyết Vi khẽ lắc đầu, lá gan của chú quá nhỏ nhưng lại rất tốt bụng.
“Là người có kiến thức, cát cũng có bản lĩnh có thể biến thành vàng, chỉ một lần này thôi nếu mà bỏ lỡ chú chỉ có thể cả đời ở cái căn nhà nhỏ này, tầm thường, chẳng làm nên trò trống gì, bị người ta ghét bỏ, bị người ta coi khinh, mà người ta thì ở trong nhà cao ốc, uống rượu vang đỏ ăn bò bít tết, mặc vàng đeo bạc, sống cuộc sống hơn người, đến lúc đó chú cũng không nên trách ta không duỗi tay kéo chú một phen nha.”
Khương Ái Hoa bị cô nói đến thuyết phục, “Tiểu Vi, thật sự có thể sống giống như vậy?”
“Nghe cháu là được.” Khương Tuyết Vi cười tủm tỉm tiếp tục lừa dối, “ Hơn 900 tệ, một ngôi nhà đoàng hoàng cũng không mua nổi.”
Vào những năm 1990, một số phụ nữ còn yêu cầu trong nhà phải TV màu, máy giặt, tủ lạnh và máy điều hòa không khí.
Vẻ mặt Khương Ái Hoa buồn bã, đây là nỗi đau ẩn trong lòng hắn.
Cuối cùng, trước lời nói đầy thuyết phục của Khương Tuyết Vi, anh đã đem tiền cho cô mượn.
Ngày hôm sau, bà nội Khương cùng Khương Ái Hoa ở trong nhà chuẩn bị thức ăn, Khương Tuyết Vi cầm tiền trực tiếp đi thẳng vào cửa hàng số 1, đảo quanh một vòng, nhìn trúng một chiếc áo len kiểu dáng mới lạ màu sắc tươi sáng, vừa hỏi giá cả, 30 tệ một cái.
Nhân viên bán hàng nhìn cô có chút khinh thường, thái độ không có chút nhiệt tình nào, Khương Tuyết Vi cũng không tức giận mấy chuyện không đáng, ai làm nghề này ai nói phải kính trọng tất cả mọi người đâu?.
Cô tạm thời không tính thay đổi hình tượng nên cũng không nóng nảy vội vàng mà sẽ đi từng bước một.
“Tôi muốn 30 cái.”
Nhân viên bán hàng sửng sốt một chút, “Cô có nhiều tiền như vậy sao?” cô gái quê này khẩu khí lớn thật.
Khương Tuyết Vi đem tiền ném lên quầy, cười nhạt “làm hóa đơn đi xong gói lại cho tôi nhé”
Chất lượng quần áo lúc này rất tốt, hàng lỗi đều chất đống trong kho hàng sẽ không xuất hiện ở các cửa hàng, Khương Tuyết Vi kiểm tra qua một chút rồi xách túi nilon lên liền đi.
Cô còn đi mua một đống kem, sữa bột, sữa mạch nha, v.v. và tiêu hết số tiền mình có.
Cảm giác tiêu tiền thật tuyệt vời!.
Cô tâm trạng sảng khoái, xách đồ về nhà, Khương Ái Hoa ở trong nhà đã sớm sốt ruột chờ, bất chấp hỏi nhiều vài câu: “Nhanh lên ăn cơm đi, ăn xong chúng ta liền đi.”
Vì sắp phải đi xa nên bà nội Khương đã đặc biệt nấu một nồi cơm chiên trứng và một bát thịt kho, Khương Tuyết Vi đã cảm động rơi nước mắt khi ăn món thịt lợn kho béo nhưng không ngấy, những thứ này trước đây vì cô cho rằng chúng có nhiều chất béo nên đều không chạm vào.
Bà nội Khương không ngừng gắp thịt cho cô để cô ăn nhiều chút, nhìn cô thật sự quá gầy.
Khương Tuyết Vi một hơi ăn hết nửa chén, cô cảm thấy hài lòng mỹ mãn, uống thêm một bát canh chanh thủ ăn nhiều thịt chút.
Ăn cơm xong, bà nội Khương nhét cho cô một túi đồ ăn, trong đó có mười hai quả trứng luộc, hai mươi chiếc bánh hấp và một túi bánh quy lớn để cô ăn trên tàu.
Khương Tuyết Vi chủ động ôm bà nội, ngửi được mùi hương đặc trưng của bà nội, cảm thấy thực thân thiết: “Bà nội, con sẽ nhớ bà.”
Cả người bà nội Khương cứng đờ, người không cùng thế hệ nên họ rất dè dặt trong việc bày tỏ tình cảm, chưa bao giờ làm những việc như ôm người khác.
Cái ôm trìu mến của cô gái khiến bà nội Khương ấm áp trong lòng, đây là đứa cháu đầu tiên gần gũi, thâm mật với bà như vậy. "Đi sớm về sớm, bà ở nhà đợi cháu, chuẩn bị đồ ăn ngon cho các con".
Khương Tuyết Vi liếm liếm môi, “Còn ăn thịt kho tàu.”
Xong rồi, cô đã sa đọa thành cái gì thế này? Khương Tuyết Vi thích ăn thịt kho tàu! Chờ cô có tiền, ăn một chén ném một chén, hừ hừ!
Phòng đợi, vẫn là biển người tấp nập, lượng hành khách quá đông, dòng người chen chúc xô đẩy.
Hai chú cháu tìm nửa ngày mới tìm được một một chỗ ngồi xuống, Khương Tuyết Vi vừa ngồi xuống liền phát hiện đối diện ngồi chàng trai trẻ rất quen thuộc.
Trong đám đông ồn ào, chàng trai trẻ đang cầm một cuốn sách chăm chú đọc sách, mày kiếm mắt sáng, khí chất trầm tĩnh, không thích hợp với môi trường ồn ào.
Anh ta như dòng suối trong vắt giữa sa mạc, khiến người ta hai mắt sáng ngời.
Khương Tuyết Vi chủ động chào hỏi, “anh, anh đi đâu vậy?".
Tiêu Trạch Tễ hơi nheo mắt nhìn cô, có chút kinh ngạc, lại gặp gỡ, đây là lần thứ ba rồi. “Trở lại thủ đô, còn cô thì sao?"
“Về quê đổi hộ khẩu.” Khương Tuyết Vi tự nhiên hào phóng, gương mặt tươi cười.
Tiêu Trạch Tễ híp mắt lại, nhìn cô vài lần, bỗng nhiên dơ tay lên, chính xác đưa một gói đồ vào trong ngực Khương Tuyết Vi.
“Mời em ăn.”
Khương Tuyết Vi mở ra thấy bên trong có đủ loại đồ ăn vặt, sôcôla, bánh ngọt, bánh mì, sữa, mận, tức khắc nước miếng chảy ròng.
Hiện tại cô đối với đồ ăn hoàn toàn không có sức chống cự.
Cô cầm lấy một viên chocolate nhân rượu, chậm rãi lột đi vỏ giấy bên ngoài, “Vì sao anh đối tốt với em như vậy?”
Mỗi lần gặp cô đều mời cô ăn, cô cảm thấy hơi xấu hổ, cô nghĩ mihf phải nghĩ ra một món quà để đáp lại mới được, vấn đề là bây giờ cô chỉ là người nghèo!Đúng là một sự thật đau long mà!.
Một người mời ăn một cách tự nhiên và một người ăn một cách bình tĩnh, cả hai đều không cảm thấy có gì không ổn.
Nhưng Khương Ái Hoa nhìn cảnh tượng này lại thấy vô cùng sửng sốt, những món ăn nhẹ này đều là hàng cao cấp, toàn loại đắt tiền!.
“Tiểu Vi, mấy thứ này quá đắt, cháu không thể nhận.”
Vẻ mặt Khương Tuyết Vi cứng đờ, những thứ này trong mắt cô chẳng là gì cả, trước đây cô không thích đồ ăn vặt, nhưng hẳn mấy thứ này cũng không đáng giá bao nhiêu.
Lại đã quên rằng thời đại khác nhau!.
Nhận ra điều này làm cô không khỏi cảm thấy xấu hổ, cô lén lén nhìn về phía thiếu niên không biết mình có phải đang bị khinh bỉ rồi hay không?.