Khương Ái Hoa cảm thấy bối rối khi nghe những lời của Khương Tuyết Vi. Mỗi từ trong câu hắn đều hiểu, nhưng khi ghép lại, nghĩa của nó trở nên mơ hồ. "Cái gì?" - hắn hỏi với sự khó hiểu.

Khương Tuyết Vi cười tươi và giải thích: "Ý là nếu chú có tiền, thì chú có thể thoát khỏi khu ổ chuột này và mua một căn nhà ở trung tâm thành phố hoặc một căn hộ cao tầng với tầm nhìn ra sông. Khi đó, mấy người phụ nữ đó còn không ao ước kết hôn với chú sao."

Mặc dù cách nói của cô có phần phóng đại, nhưng không thể phủ nhận rằng hôn nhân thường phụ thuộc vào điều kiện của cả hai bên. Có một yếu tố quan trọng trong tình yêu, đó là sự phù hợp về cả ngoại hình và điều kiện vật chất. Một tiểu thư con nhà giàu sẽ không bao giờ chọn một người đàn ông có vẻ ngoài bẩn thỉu, ăn mặc lôi thôi, sống trong điều kiện kém, và toát ra mùi nghèo nàn.

Câu nói của Khương Tuyết Vi đã chạm vào điểm yếu của Khương Ái Hoa, đó là vấn đề về nhà họ Khương, vấn đề lớn nhất của nhà họ Khương là không đủ phòng ở.

Vì điều này mà hắn đến bây giờ vẫn độc thân và không cưới được vợ, nghĩ đến nó mà cảm thấy chua xót.

Tuy nhiên, viễn cảnh mà Khương Tuyết Vi mở ra quá khoa trương, ngược lại làm hắn khó có thể tin. Khương Ái Hoa có chút bàng hoàng và không hiểu, "Con...? Làm sao con biết được nhiều như vậy?" Cháu gái không phải là lớn lên ở vùng nông thôn hẻo lánh cách xa thành phố sao?

Khương Tuyết Vi không sợ bị hắn nghi ngờ, vì cô vốn là con gái nhà họ Khương, không sợ bị tra ra, " Từng chữ trong sách là vàng, như ngọc. Dù nghèo thì cũng không sao, đọc nhiều sách sẽ giúp chúng ta hiểu biết hơn."

Khi Khương Ái Hoa trở về nhà, hắn ngốc ngốc ngồi một chỗ như bị choáng váng. 

Trong khi đó, Khương Tuyết Vi thì không quan tâm và tiếp tục thưởng thức một gói đậu hà lan giòn ngon, một miếng lại một miếng, đậu vừa mềm lại thơm, hương thơm quẩn quanh giữa môi lưỡi, dư vị dư lại thơm vô cùng. Đúng đồ của thời đại này ăn rất ngon. 

Bà nội Khương quay trở về, sắc mặt lại có chút khó coi. Khương Tuyết Vi liền hỏi: "Bà nội, có chuyện gì vậy? 

"Không có gì, con đi chơi đi." Bà nội Khương  cố nở một nụ cười.

Khương Tuyết Vi biết rằng bà muốn xua đuổi cô, cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng lấy đồ ra ngoài, ngồi trong sân và lắng nghe trộm.

Khương Ái Hoa ngồi bên cạnh mẹ mình, lo lắng hỏi: "Mẹ, ai làm mẹ buồn vậy? Có phải là cha không? Ông ấy luôn khó tính, mấy ngày nữa sẽ ổn thôi."

Mấy ngày gần đây, cha mẹ anh đang cãi nhau, anh đã thấy hết, đã thuyết phục, nhưng không hiệu quả.

Bà Khương thở dài nhẹ, "Không phải ông ấy, mà là..."

Bà tựa như thực khó xử, Khương Ái Hoa giật mình, “Là do dì Triệu nói gì sao?”.

Ngày hôm qua đi gặp mặt, nhà gái là một  công nhânbình thường ở xưởng làm thuốc, cũng ở tại khu ổ chuột này, trong nhà anh chị em cũng nhiều, lớn lên rất thanh tú, hắn cũng rất thích.

Đến nỗi dù dì Triệu bà mối nhà gái, cùng đại tẩu Vương Thu Yến hắn có quen biết.

Bà nội Khương xác thật là đi tìm hiểu tin tức, tuổi tác con trai càng lúc càng lớn, còn không có lập gia đình, đây đã thành một cọc tâm bệnh của bà.

“Con gái người ta cảm thấy con là người không tồi, nhưng…… Yêu cầu một gian hôn phòng độc lập.”

Cũng không thể nói con gái nhà người ta có yêu cầu cao, vợ chồng mới cưới đều muốn một không gian độc lập .

Nhưng hiện tại trong nhà cũng đều đang chen chúc nhau, trên cơ bản là phải dựa vào trong nhà xưởng an bài phòng ở, nhưng người nhiều cháo ít, thật sự là khó khăn.

Trên cơ bản đều là cả gia đình sống ở bên nhau, đây cũng là chuyện không thể bàn cãi.

Thần sắc Khương Ái Hoa buồn bã, đây đã là lần thứ mấy thất bại rồi?.

Phòng ở, phòng ở, đã thành bức tường thành mãi mãi hắn không thể vượt qua!.

Lời Khương Tuyết Vi nói bỗng nhiên hiện lên ở trong óc, giống như ma chú không ngừng tiếng vọng lên……

Bà Khương hốc mắt đỏ bừng, “Ái Hoa a, mẹ thực xin lỗi con, lúc trước đã nói tốt phần công việc kia để lại cho con……”.

Nếu có một công việc cố định, mối hôn sự cũng sẽ không gian nan như vậy. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Tâm tình Khương Ái Hoa bất lực, nhưng nhìn mẹ khổ sở như vậy, không dám lộ ra tâm tình, “Mẹ, đừng nói như vậy, anh hai lớn hơn con, ở nơi khác đương làm thanh niên trí thức khổ nhiều năm như vậy, cũng nên có điều bồi thường cho anh ấy.”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Năm đó anh hai đã quỳ xuống cầu cha mẹ, đường đường một người đàn ông mà lại khóc thương tâm như vậy, còn có thể làm sao bây giờ?.

Chỉ có thể trách hắn tuổi quá nhỏ, không kịp nhận ra.

Bà Khương thương yêu nhất cái đứa con trai có được lúc tuổi già này, người hiếu thuận, tính cách lại tốt, đáng tiếc không ai biết hàng.

Bà ôm con trai khóc một hồi, Khương Ái Hoa phí thật lớn sức mới đưa khuyên tốt mẹ mình.

Lúc chạng vạng, người nhà họ Khương lục tục tan tầm, một đám đầy mặt mỏi mệt.

Cơm chiều là bà Khương làm, một nồi gạo cơm, một nồi to canh xương hầm, còn có một chén lớn xào cây cải bắp, một chén thịt kho tàu đậu hủ.

Khương Tuyết Vi lần này chủ động xin ra trận, bị bà Khương cự tuyệt, đành phải làm  trợ thủ giúp đỡ.

Bà nội Khương tay nghề tầm trung, nhưng đối với người nhà họ Khương mà nói, đã thực không tồi, tất cả đồ ăn trong chốc lát liền trở thành hư không.

Ăn xong cơm chiều, ông nội Khương đi ra ngoài đường cái dạo, thuận tiện hóng mát, nhà này nóng giống như lồng hấp, gió mà quạt thổi ra cũng nóng.

Khương Ái Quốc đem Khương Tuyết Vi kêu qua, ánh mắt nặng nề, “Hôm nay con khi dễ em gái?”.

Mẹ con Tằng Lệ cùng Khương Hướng Bắc đứng một bên hung tợn trừng mắt nhìn Khương Tuyết Vi, đặc biệt là Tằng Lệ, hận không thể lập tức đem cô ném đi ra ngoài.

Khương Tuyết Vi hốc mắt đỏ lên, “Cha, tôi biết các người  không chào đón tôi, biến đổi biện pháp muốn đuổi tôi đi ra ngoài, tôi cũng không được ở bên phòng của mấy người, vậy vì cái gì còn dung không được tôi?”

Tằng Lệ sao có thể dung nạp được cô, chỉ cần cô ở trước mắt hoảng bà qua lại, liền như một cây roi quét vào trong lòng, “Hướng Bắc nói mày uy hiếp con bé, còn bức nó lấy tiền cho mày ……”

Cơ hội tốt như vậy , bà là sẽ không bỏ qua, đến nỗi thật giả, căn bản không quan trọng.

Khương Tuyết Vi đối với tâm tư này của bà đều hiểu biết rõ, mếu máo, “Cha, tôi sớm biết tâm con người luôn bên nặng bên nhẹ, ba đem Hướng Bắc trở thành tâm can bảo bối yêu thương, tôi có thể hiểu, cũng không dám hy vọng xa vời cha thương tôi, nhưng tâm tôi cũng sẽ đau, cũng sẽ ủy khuất, cũng sẽ khổ sở.”

Hai mắt cô trừng lớn như muốn lên án, đột nhiên Khương Ái Quốc chột dạ, đối với cô gái này có chút thương hại, nhưng không có tình cảm cũng là sự thật.

Ông ta chỉ nghĩ một nhà bốn người yên bình, nhẹ nhàng sống mỗi ngày.

Ông không dám hé răng, Tằng Lệ lớn tiếng nói “Nói như cô rất oan ức vậy, chẳng lẽ Hướng Bắc còn có thể lừa gạt người? Hướng Bắc từ trước đến nay thật thà sẽ không nói dối.”

Tầm mắt Khương Tuyết Vi lạnh lùng nhìn một vòng, “Khương Hướng Bắc, cô ở trước mặt tôi lặp lại một lần nữa xem nào ”

“Tôi……” toàn thân Khương Hướng Bắc khẽ run lên, trong lòng hoang mang, rối loạn, cô ta thật là hung dữ!.

Tằng Lệ thấy con gái bị dọa sợ, lập tức nổi giận, “Nói đi, có ba mẹ vì con đứng ra làm chủ, đừng sợ.”

Hít sâu một hơi, Khương Hướng Bắc cố lấy toàn bộ dũng khí nói, “Chính là cô ta ép tôi phải mua đồ ăn cho cô  ta, không mua liền đánh tôi!”

Tằng Lệ vừa định làm khó dễ, chỉ thấy Khương Tuyết Vi khóc lóc chạy ra bên ngoài, “Hu huuuu.”

Phản ứng của cô làm một nhà ba người có chút mờ mịt, đây là sợ rồi?.

Tằng Lệ phẫn nộ vạn phần, “Đây là chột dạ? Muốn tìm bà nội giúp đỡ? Hôm nay ai cũng đều không giúp được đâu!”

Nhất định phải đuổi cô ta ra ngoài!

Nhưng, ngoài dự kiến của bà, Khương Tuyết Vi trực tiếp đi về phía cửa lớn, sau đó liền đứng ở cổng lớn rưng rưng vừa khóc lóc vừa la lớn, “Ở quê, không có chỗ cho tôi ở, ngay cả Thượng Hải lớn như vậy, nhưng có nhà của tôi hay không, ba đã có một gia đình, mẹ cũng đã có một gia đình, dư lại mình tôi giống như là dư thừa……”.

Cô bi thương ca thán truyền rất xa rất xa, gió lạnh làm cho ngoài ngõ rất vắng vẻ yên tĩnh,vừa nghe có động tĩnh, lại có người vây lại xem.

Cô một bên khóc, một bên ca thán, thê thảm cực kỳ, giống như nhận hết mọi ủy khuất, oan ức.

Mọi người bàn luận sôi nổi, “Đây không phải con gái Khương gia sao? Làm sao vậy?”

“Còn phải hỏi sao? Khẳng định là bị oan ức ủy khuất, Haizzz, thật đáng thương.”

Mọi người đều nhòm ngó chuyện của Khương gia, con gái mười bảy năm không gặp bỗng nhiên tìm tới tận cửa, người nhà không chịu nhận cũng quá tàn nhẫn.

Nếu có bản lĩnh thì năm đó không kết hôn không sinh con a, bây giờ còn ngược đãi con cái, thật là đáng giận.

Vợ chồng Khương Ái Quốc ngày thường nhìn khách khí, lịch sự không nghĩ tới đến một đứa con cũng không nuôi nổi.

“Lời ca thán này nghe đau lòng quá, quá bi thương.”

“Ai nói không phải chứ? Người nhà họ Khương ra kìa.”

Vẻ mặt Khương Ái Quốc cùng Tằng Lệ tức giận đuổi theo ra tới, đồng thời tiến lên kéo người, muốn đem Khương Tuyết Vi kéo về nhà xử lý.

Nhưng Khương Tuyết Vi sớm có chuẩn bị, nhẹ nhàng vọt đến phía sau bác gái hàng xóm trên đường phố.

Cô trốn ở phía sau, không cho vợ chồng Khương gia tới gần, “Khương Ái Quốc , làm cha của đứa nhỏ, đừng nên làm tổn thương đứa nhỏ.”

Đến nỗi Tằng Lệ, bác gái hàng xóm cũng lười dạy dỗ, có nói cũng nghe không vào, mẹ kế đó mà, không thích đứa trẻ do vợ trước sinh cũng không cần làm như vậy.

Khương Ái Quốc còn tỏ ra oan ức, “Tôi cái gì cũng chưa làm.”

Mọi người đều không tin, không làm cái gì, đứa trẻ tại vì cái gì lại khóc như vậy? Còn than trách xót xa như vậy?.

“Đó là do bà vợ ông ta làm?”.

Cả người Tằng Lệ phát run, nhìn Khương Tuyết Vi ánh mắt tràn ngập oán độc.

Càng như vậy, càng chứng thực bà ta đối với đứa con này không tốt, mọi người sôi nổi chỉ trích, bây giờ là thời đại nào rồi, mẹ kế ngược đãi, dạy dỗ con riêng, cũng phải nhìn xem người ngoài có đồng ý hay không.

Da đầu Khương Ái Quốc tê dại, “Không phải A Lệ nhà chúng tôi tâm địa thiện lương, rất ôn nhu săn sóc, đối Tiểu Vi rất tốt……”.

Ông vì vợ mình mà nói ra lời tốt đẹp đến không tưởng, Khương Tuyết Vi thay đổi giọng điệu hát một bài hát, “Cải bắp xanh, trong đất vàng, đứa nhỏ hai ba tuổi không có mẹ nha, không có mẹ ruột , không có mẹ ruột …… Hai năm rưỡi cha đã cưới mẹ kế, sinh ra một em trai, em trai được đối xử vô cùng tốt, em trai ăn mì, tôi chỉ được ăn nước canh nha, bưng bát lên nước mắt lưng tròng, mẹ ruột đâu,  mẹ ruột đâu……”.

Mọi người cả khu chấn động, đồng loạt đều nhìn về phía Tằng Lệ, cái này là mẹ kế ác độc, rốt cuộc đã làm cái gì với đứa nhỏ?.

Một loạt tiếng hát với lời hát chấn động, Khương Ái Hoa nghe đến trợn mắt há hốc mồm, thế giới quan đều vỡ nát.

Khương Tuyết Vi than quá bi thảm, một đám phụ nữ trung niên nghe xong đều nước mắt lưng tròng.

“Ai, có mẹ kế có thể không khóc sao? Đến một đứa trẻ cũng nhẫn tâm giày xéo.”

“Mẹ kế đã nhẫn tâm như vậy, thế mà người thân duy nhất là cha cũng nhẫn tâm như vậy sao?”.

“Có mẹ kế liền có cha kế a, đúng là thê thảm.”

Vợ chồng Khương Ái Quốc mặt đều tái rồi, rất muốn chết vào lúc này cho xong.

Khương Hướng Bắc núp ở phía sau cửa, cũng không dám lộ diện, trên đời này sao lại có người như vậy?.

Nếu so về độ tàn nhẫn, người bình thường thật sự không phải đối thủ của Khương Tuyết Vi, dù sao cô cũng không sợ mất mặt, cô muốn chiếm điểm cao trong dư luận!.

Nhưng điều này lại làm cho người nhà họ Khương sợ nha, mỗi người đều mặt đỏ tai hồng, quẫn hận không thể tìm một cái hố mà chui vào.

Nghe mấy lời như vậy ông nội Khương ở trước mặt mọi người, cho đứa con thứ hai một cái tát, mới có thể trấn an mọi người đang tức giận.

Thanh danh vợ chồng Khương Ái Quốc xem như bị hủy hoại đối với đứa con không từ thủ đoạn nhân phẩm có vấn đề.

Đóng cửa, Tằng Lệ còn dám trừng mắt nhìn về phía Khương Tuyết Vi, vô cùng  tức giận mà mắng, Khương Tuyết Vi liền làm mộ muốn mở cửa , dọa cho một đám người phải ôm lấy cô cầu cô đừng đi 

Khương gia có còn cần mặt mũi nữa không?.

Tác giả có lời muốn nói: Ha ha ha, tôi viết tới thời điểm nầy thì cảm thấy buồn cười vô cùng ~ vi vi nhà ta có thông minh cơ trí không? .

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play