Khương Tuyết Vi bất động thanh sắc mà liếc nhìn họ vài lần, “Quần áo của hai vị là hàng thiết kế riêng ở một nhà may lâu đời ở Thượng Hải, kiểu tóc của phu nhân là do người có tay nghề ở Thượng Hải làm, tác phong của hai người đều mang đậm khí chất Thượng Hải.”
Kỳ thật cô cũng không có chú ý nhiều như lời cô nói, mà do khí hậu, tác phong của mỗi một nơi sẽ dưỡng ra một kiểu người khác nhau, nên người mỗi nơi sẽ có mỗi khí chất khác nhau.
Quan sát nhiều là sẽ nhận ra được.
Mà mắt cô từ trước đến nay đều chuẩn, có thể nhìn ra được rất nhiều điều.
Hai vợ chồng nhìn nhau, ở trong mắt đối phương cũng thấy được sự kinh ngạc cảm thán, họ cảm thán sức quan sát quá của cô bé này đúng là quá nhạy bén.
Hứa Đức Nguyên cũng hứng thú, “Bạn nhỏ, cháu thông minh thật đấy, vậy cháu đoán được ta làm nghề gì không?”.
Khương Tuyết Vi cười nói, “Chú làm về ngành giáo dục, còn cô, làm về vũ đạo ạ.”
“…” Hai vợ chồng trợn tròn mắt, đứa nhỏ này…
Thấy không khí trầm ngâm, Khương Ái Hoa nhanh chóng chạy ra giải vây, “Lần này chắc là đoán sai rồi đúng không, Tiểu Vi à, không được ra vẻ, sẽ bị người ta chê cười.”
Mặc kệ thế nào, trước tiên cứ bảo vệ đứa nhỏ nhà mình đã.
Tâm tình Hứa Đức Nguyên phức tạp, “Đoán đúng rồi.”
Ra vẻ thì không có, ngược lại còn có vẻ là đứa nhỏ vô cùng thông minh lanh lợi.
Trẻ con bây giờ thật khó lường!
“A.” Lúc này đến phiên Khương Ái Hoa ngây người, cái này mà cũng có thể đoán trúng? Quá thần kỳ.
Trang Di hai mắt lấp lánh, “Bạn nhỏ, cháu quá thông minh rồi, thật là lợi hại, nhanh nói cho ta biết làm sai cháu đoán được?”.
Khương Tuyết Vi nghiêng người dựa vào giường, ngữ điệu chậm chạp, “Ngón giữa của chú có vết chai dày, giống như thường xuyên cầm bút viết, hơn nữa khí chất của chú nho nhã như một nhà giáo.”
Mỗi nghề nghiệp đều có tự có khí chất riêng, ví dụ như bác sĩ hộ sĩ đều có đặc tính cẩn thận của nhân viên y tế, người thuộc ngành giáo dục thì tương đối có khí chất văn nhã.
“Vậy còn ta?” Trang Di gấp không chờ nổi mà truy vấn.
Khương Tuyết Vi trên mặt hiện lên dáng vẻ tán thưởng, “Tay chân của cô tinh tế, chân thẳng eo thon, hình thể cân đối, ngẩng đầu ưỡn ngực, cổ thon dài, khí chất ưu nhã, nhìn qua nghĩ ngay đến là giáo viên dạy nhảy ạ.”
Người khiêu vũ có dáng vẻ thực đặc thù, bộ dạng ɕựɕ ƙỳ đẹp mắt, lẫn trong đám đông cũng vẫn chói mắt.
Trang Di ђ๏àภ Շ๏àภ bội phục, “Cháu hiểu biết nhiều thật.”
Đứa nhỏ linh tính nhanh nhạy, thật sự khiến người ta thương mến, nhớ đến đứa con trai phản nghịch trong nhà, bà nhịn không được mà thở dài.#𝖙y𝖙novel.com
Đều là đứa nhỏ, nhưng sao lại kém nhau nhiều như vậy?.
Khương Tuyết Vi cười ngượng ngùng, “Hì hì, cháu thích vừa đọc sách vừa tư duy, kỳ thật mỗi nơi mỗi ngành nghề đều có khí chất khác nhau, cẩn thận quan sát là có thể nhìn ra.”
Hứa Đức Nguyên nghiền ngẫm, càng nghĩ càng cảm thấy hay, nổi lên hứng thú trọng người tài, liền nói: “Cháu đang học ở trường nào? Tương lai muốn theo ngành gì?”.
Khương Tuyết Vi cũng đang chờ những lời này, sắc mặt ảm đạm, “Cháu là con của một thanh niên trí thức, mới vừa chuyển hộ khẩu, còn chưa biết học ở đâu, không biết có trường học nào chịu thu nhận cháu không.”
Hứa Đức Nguyên liền thích những học sinh thông minh, “Chắc chắn là có, cháu không được học quá là đáng tiếc, đúng rồi, cháu có bằng gì rồi?”.
Khương Tuyết Vi đỏ mặt, có chút xấu hổ, “Tốt nghiệp cấp hai ạ.”
Trong mắt Hứa Đức Nguyên càng hiện lên sự thương tiếc, với sự thông minh của cô bé này, chỉ cần kiên định nghiêm túc học, sớm hay muộn sẽ trở thành nhân tài của xã hội.
“Như vậy đi, chú giới thiệu một người cho cháu, về đến Thượng Hải cháu đi tìm người đó.”
Khương Tuyết Vi hưng phấn nhảy dựng lên, đến mức đầu đụng vào mặt trên vách tường, cô ôm đầu cười xán lạn, “Cảm ơn chú ạ, đại ơn này cháu sẽ không quên.”
Cô vốn tưởng mình sẽ phải đi từng nhà hỏi, bây giờ tốt rồi, có người dẫn lối, cô bớt được thật nhiều thời gian.
Trong mắt Hứa Đức Nguyên cũng tràn đầy vui mừng, “Chỉ cần một lòng dốc lòng cầu học, cửa trường đại học vĩnh viễn đều sẽ rộng mở với những người trẻ tuổi các cháu.”
Khương Tuyết Vi nhảy xuống khỏi giường, cúi đầu với Hứa Đức Nguyên, “Cảm ơn thầy đã dạy bảo.”
Khương Ái Hoa ngồi phía dưới sợ ngây người, ꉓꃅáꀎ ꁅáꀤ vừa nảy làm ra trò bất thường còn khoe ra chỉ số thông minh hơn người của mình, chính là vì kết quả này đi?.
Má ơi, hắn trong đầu hiện lên bốn chữ, đa mưu túc trí!.
Linh khí của họ Khương đều chảy hết lên người ꉓꃅáꀎ ꁅáꀤ này rồi!
Trong toa xe không khí hòa thuận vui vẻ, lần này Khương Tuyết Vi cũng hiểu được nên thu liễm lại, rất có lễ phép, nói chuyện thành thật, làm vợ chồng Hứa Đức Nguyên càng thêm thích cô.
Hứa Đức Nguyên thấy đứa nhỏ này thông minh nên cũng rất thích, mà càng thông mình thì càng phải có người chỉ đường dẫn lối, nếu không sẽ dễ dàng đi sai đường, “Ước mơ của cháu là gì?”.
Khương Tuyết Vi ngẩn ngơ, quả nhiên là người làm thầy giáo, thích hỏi ước mơ của người khác.
Cũng đúng, khi còn nhỏ ai chẳng có một ước mơ lớn lao chứ?.
“Mỹ thực ở nước chúng ta nhiều không đếm hết, như sao trên trời, nhưng người nước ngoài lại không quá hiểu rõ về những món ăn của chúng ta, cho rằng món ăn của chúng ta không thể đem đi phục vụ được ở nhà hàng cao cấp, cháu hy vọng ở thời đại của mình có thể đem mỹ thực của chúng ta quảng bá ra bên ngoài, vang danh quốc tế, khiến toàn thế giới đều thích, nước láng giềng của chúng ta đã thông qua truyện tranh, thông qua thế giới giả tưởng để quảng bá văn hóa của mình, thì chúng ta ђ๏àภ Շ๏àภ có thể thông qua mỹ thực để quảng bá văn hóa Trung Hoa, thuận tiện cũng thay quốc gia thu hút thêm nhiều mối quan hệ quốc tế, làm vẻ vang nước nhà.”
Dù sao cô cũng không thể nói với người khác rằng là chỉ do cô tham ăn, cũng không có chí lớn gì đó đâu, cái này tốt nhất vẫn là đừng nói.
Đạo lý cao thượng như vậy, há mồm lại mượt mà mà nói, trào dâng khí thế ủng hộ nước nhà, khiến ai nghe thấy cũng cảm thấy chấn động.
Trong toa xe một mảnh yên tĩnh, ლọ¡ ղɕườ¡ đều ngơ ngẩn nhìn cô, tâm tình ლọ¡ ղɕườ¡ đều trào dâng sự kích động.
Quảng bá văn hóa, thu hút đối tác quốc tế, chí hướng này quá xa lại quá lớn, cũng là mục tiêu mà vô số người đang phấn đấu để đạt được.
Tuổi nhỏ như vậy mà đã có hoài bão lớn đến thế, mục tiêu như vậy, thật khiến người nghe cảm thấy vui sướng vô cùng
Đời sau cũng bắt đầu chậm rãi lớn lên, với mục tiêu và ý chí như vậy, sau này chắc chắn trở thành hậu thuẫn của quốc gia.
Trang Di hưng phấn đến mức mặt đỏ rần, “Nói quá hay, bạn nhỏ Khương Tuyết Vi, cô ủng hộ cháu!”.
Hứa Đức Nguyên nhịn không được mà hỏi, “Ý tưởng tốt, còn cần nỗ lực, cháu có ý tưởng cụ thể không?”
Ý nghĩ này thực mới lạ, như mở ra thể giới mới, làm ông cảm thấy rất là phấn chấn.
Để làm giàu đất nước, có rất nhiều con đường.
Khoa học kỹ thuật khiến đất nước phát triển, thương nhân sáng tạo tài phú, giáo dục truyền bá tri thức bồi dưỡng nhân tài, những điều này đều là sự cống hiến cho xã hội.
Khương Tuyết Vi có thể có cái gì ý tưởng gì chứ? cô chỉ là kẻ nghèo thôi! “Cháu còn nhỏ, trước tiên chỉ muốn học tập tiếp thu tri thức, đặt nền móng vững chắc cho mục tiêu tương lai, từng bước từng bước, không thể đốt cháy giai đoạn.”
Cô cũng muốn tiếp tục dựng lời kịch, nhưng điều kiện không cho phép.
Những thứ hiện tại chưa xuất hiện ở trước mắt cô, tạm thời không thể dùng.
Rốt cuộc thì cô cũng chỉ là một học sinh tốt nghiệp tiểu học! A, không phải, cô vừa mới trở thành học sinh tốt nghiệp cấp 2!.
“Cháu cầm đi, ăn nhiều một chút.” Trang Di đưa cho cô rất nhiều đồ ăn, bánh quy, bánh mì, trái cây. “Ăn nhiều chóng lớn, sớm ngày có thể thực hiện được ước mơ.”
Khương Tuyết Vi nhân lấy, cũng kinh ngạc vì cô không ngờ vào thời gian này thế mà đã có loại bánh này rồi sao? Bên ngoài bọc chocolate, bên trong là mạch nha dextrin, Khương Tuyết Vi cắn một ngụm, một cổ mùi sữa liền làn tỏa, cảm thấy mùi vị rất ngon!.
So với ghế ngồi cứng, ghế giường nằm mềm mại hơn, có thể nằm nghỉ ngơi, ban ngày trò chuyện, đọc sách, ăn uống, buổi tối đi ngủ, liền cảm thấy thời gian trôi qua nhanh hơn ßìทɦ Շɦườทջ.
Ngay cả Khương Ái Hoa cũng dần cảm thấy, tiền này tiêu có giá trị!.
Cho nên mới nói, tiền là thứ tốt, phải kiếm thật nhiều tiền!
Chết dở, lây bệnh của ꉓꃅáꀎ ꁅáꀤ rồi!
Suốt quãng đường, hai chú cháu họ Khương cùng vợ chồng Hứa Đức Nguyên nói chuyện rất hợp, Khương Ái Hoa tuy thành thật, nhưng thắng ở tuổi trẻ, từ trong miệng hắn nghe được cuộc sống ở phố phường dân dã, tràn ngập sức sống lại sinh động làm vợ chồng Hứa Đức Nguyên nghe đến hứng thú dạt dào.
Xuống xe, Hứa Đức Nguyên đưa cho Khương Tuyết Vi một tờ giấy, viết: Trường Trung học Hướng Dương, Lâm Thiệu Quân, người viết, ký tên là Hứa Đức Nguyên.
Khương Tuyết Vi vô cùng biết ơn, liền tặng chút thổ sản vùng núi cho cho hai vợ chồng.
Hai người cũng không có từ chối, Trang Di còn cảm thấy rất mới lạ với mấy thứ này.
“Vì sao bọn họ không để lại địa chỉ của mình?” Khương Ái Hoa có chút mờ mịt, hắn cảm thấy đối phương có ý muốn kết giao, chẳng lẽ đây là ảo giác của hắn sao?.
Khương Tuyết Vi giơ tờ giấy lên, như này là đủ rồi, muốn tiếp tục kết giao sâu hơn, cũng phải lấy thực lực ra cho người ta thấy.
Nói thì ai chẳng nói được, nói thì hay, cũng phải xem cô có bản lĩnh làm được như lời mình nói hay không.
Nếu không, một người vô quyền vô thế như cô, dân đen có cuộc sống trong một khu nghèo nàn sao có thể vào nhà người ta trở thành khách của phần tử trí thức được chứ?.
Xuống tàu, Khương Tuyết Vi trực tiếp thuê một chiếc xe ba bánh, đem thổ sản vùng núi cùng món ăn dân dã đưa đến các nhà ăn cao cấp ở Thượng Hải.
Nửa giờ sau, Khương Ái Hoa như u hồn bay ra khỏi nhà hàng, cả người lâng lâng, đôi tay gắt gao ôm một cái túi tiền.
Khương Tuyết Vi đi ở phía sau, nhẹ như lông hồng mà nói, “Chú khẩn trương như vậy làm gì, sợ người khác không biết chú đang ôm tiền à? Thả lỏng đi.”
Khương Ái Hoa cũng muốn bình tĩnh lắm, nhưng không làm được, hắn đời này chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy. ( truyện trên app T Y T )
Một vạn tệ! Trong truyền thuyết, tròn một vạn!
“Tiểu Vi, hai chân của chú nhũn ra rồi.”
Cũng không thể trách hắn được, thật sự là bất ngờ này quá lớn, quá chấn kinh rồi.
Khương Tuyết Vi cười, khoa trương như vậy sao? “Được rồi, đến ngân hàng gửi tiền thôi.”
Nhà họ Khương quá nhỏ, người ra vào ồn ào, mấy đồ vật quý giá không để được, vẫn là gửi ngân hàng cho yên tâm!.
Cô nói cái gì, Khương Ái Hoa liền làm cái đó, toàn bộ đều nghe cô, đây chính là mèo chiêu tài biết đi!.
Tới ngân hàng, để lại hai ngàn, số còn lại đều chuyển vào tài khoản tiết kiệm của Khương Ái Hoa.
Không có cách nào khác, hộ khẩu của Khương Tuyết Vi còn chưa nhập xong.
“Tiểu Vi, cháu không sợ chú ôm tiền bỏ trốn à?” Khương Ái Hoa cảm thấy cả người đều lâng lâng, cảm giác như đang nằm mơ.
Một chuyến về quê, tiền từ tay này qua tay kia liền kiếm lời 9000 tệ, tận 9000.
Chuyện này khiến hắn mừng rỡ như điên, đồng thời cũng cảm thấy như không chân thật!.
Đương nhiên, một vạn này, 3000 là của hắn, 7000 là của Khương Tuyết Vi.
Nói cách khác, Khương Tuyết Vi tay trắng làm nên, trong vòng nửa tháng đã kiếm được số tiền bằng tiền lương mấy năm người ßìทɦ Շɦườทջ kiếm được.
Khương Tuyết Vi nhướng mày, “Chút tiền trinh này mà đã muốn nuốt thì chú không định làm đại gia à, cháu chính là cao thủ biến cát thành vàng, đắc tội cháu, chú không có lợi đâu”.
Cô tuy rằng không để ý đến mấy đồng tiền lẻ này, nhưng nếu ai dám phản bội cô, cô sẽ không khách khí.
Cô có thể kéo người ta đi kiếm tiền, cũng có thể khiến người ta không xu dính túi.
Biến cát thành vàng! Nếu lần đầu tiên Khương Ái Hoa nghe cô nói những lời này, thì chỉ cho rằng trẻ con nói phét.
Nhưng đến lúc này thì khác, hắn đã biết cô nào có nói khoác, ཞõ ཞàŋɠ là mỗi chữ đều đáng giá như châu ngọc, là kỳ tài kinh doanh.
“Nhà chúng ta nhiều đời đều không có ai làm kinh doanh, cháu lấy đâu ra bản lĩnh này?”.
“Thiên phú dị bẩm, kỳ tài hiếm có, hiểu không?”.
Nói phét không mất tiền, nói thế nào mà chẳng được.
Nhưng Khương Ái Hoa lại tin, liều mạng mà gật đầu, hai mắt tỏa sáng lấp lánh, đây là bảo bối nhà họ Khương!.
“Anh trai nếu biết cháu có bản lĩnh này, nhất định sẽ vui sướng mà cháu…”.
“Chú nghĩ cháu cần sao? Vì tiền mới nhận con, đó mà là thật lòng gì?” Sắc mặt Khương Tuyết Vi không vui, “Hôm nay ông ấy xa cách cháu, ngày mai cháu sẽ khiến ông ta muốn trèo cao mà không nổi.”