Lý Kiều Kiều hét lên, “Cái gì? Không có! Một cắc cũng không có!”.
Kể cả có, cũng không cho!.
Khương Tuyết Vi cũng không chẳng phải là trưng cầu ý kiến của cô, mà là thông báo, “Không có? Vậy thì bán nhà đi, trưởng thôn, nhà này giá trị cũng phải đến 500 tệ đi?”.
Trưởng thôn còn có thể nói gì? Chuyện này vốn dĩ có không thể nói lý.
Trần Mỹ Lệ tức đỏ mắt, “Khương Tiểu Nha, mày muốn cả nhà tao chết mới vừa lòng đúng không, mẹ mày nếu biết được sẽ chửi chết mày, đồ con gái bất hiếu.”
Lúc này lấy Lý Tú Mai ra tới áp chế Khương Tuyết Vi, có ích lợi gì? Khương Tuyết Vi lạnh nhạt, “A, tôi đây có thể ђ๏àภ Շ๏àภ cắt đứt quan hệ, bao gồm với cái thôn này.”
ლọ¡ ղɕườ¡ dân trong thôn đều đổi sắc, nhiệt tình liếc mắt ra hiệu cho trưởng thôn.
Lợi ích trước mắt, tình làng nghĩa xóm tính cái rắm gì?
Hơn nữa, đám người nhà này toàn là hàng cực phẩm, thanh danh cũng không tốt, ლọ¡ ղɕườ¡ trong thôn đều không thích qua lại, cũng không ai chịu gả con gái vào nhà đó.
Trưởng thôn quát to, “Được rồi, đừng ồn, như vậy đi, trước tiên cứ từ khoản tiền tập thể trong thôn ứng ra, sau này mỗi năm sẽ khấu trừ lại từ nhà Lý gia.”
Người nhà họ Lý trợn mắt há mồm, “Trưởng thôn.” Vì sao lại muốn giúp một con nhóc? Lúc trước cũng không thấy ông nhiệt tình như thế!.
Tiếng nói của trưởng thôn vẫn có trọng lượng, “Nếu không phục, vậy nhà mấy người dọn đi thôn khác mà ở, thôn chúng tôi không chứa được loại người vô cớ gây rối.”
Các thôn dân sôi nổi phụ họa, “Đúng đúng, quá là vô lý, chỉ biết bắt nạt trẻ con, không biết xấu hổ.”
“Còn bảo là thân thích, nếu tôi mà có thân thích kiểu vậy, chắc sẽ tức chết.” Chết cũng sẽ hạ quyết tâm rời xa cái loại người thân này!.
Nhiều người tức giận khó dây vào, ba mẹ con Trần Mỹ Lệ dù không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể viết giấy vay nợ, xám xịt rời đi.
Trước khi đi, bọn họ hung tợn trừng mắt Khương Tuyết Vi.
Khương Tuyết Vi hơi mỉm cười, “Phải rồi, sau này một lần gây sự liền 500, hoan nghênh mấy người chủ động tới gây sự với tôi nha.”
Trần Kiều Kiều ngơ ngác, “Mày không phải nói sẽ không tố cáo sao?”.
Ngây thơ đến vậy, không bắt nạt cũng thật tiếc, Khương Tuyết Vi đương nhiên mà mở miệng, “Cầm kết quả xét nghiệm thương tật trong tay, tôi có thể thay đổi chủ ý tùy lúc, còn phải xem các người có ngoan ngoãn nghe lời không.”#𝖙y𝖙novel.com
“Mày…” Trần Kiều Kiều tái mặt, cô ta thay đổi thật đáng sợ!
Khương Tuyết Vi còn ngại không đủ kích thích, dỗi một câu, “Không có bản lĩnh, chỉ có thể nghẹn cục tức mà thôi.”
Chờ người nhà họ Lý vừa đi, trưởng thôn rút từ tiền hàng ra 500 tệ, “Tiểu Nha, tiền này cháu giữ cho chắc.”
Ông nhìn ra được, nhóc con này đã khác xưa nhiều, họ hàng ruột thịt cũng không nhận, không dễ chọc.
Bắt nạt kẻ yếu là bản tính của con người, ๒ảภ t♄âภ mềm yếu, người khác nghĩ mày dễ bắt nạt, ๒ảภ t♄âภ cứng cỏi, ngược lại người ta lại không dám làm gì.
Khương Tuyết Vi không cầm, “Gửi số tiền này cho mẹ cháu giúp cháu đi.”
Coi như là trả phần ơn sinh dưỡng.
Trưởng thôn ngây người, cảm thán, “Đứa nhỏ này, ai da.”
Ông nhìn lầm rồi, đứa nhỏ này trong xương cốt vẫn là thiện lương, bằng không, cũng sẽ không bảo chú út Khương cùng bọn họ thu thổ sản vùng núi.
Ở nơi vùng sâu vùng xa thế này thường thì thổ sản rất nhiều, nơi nào không thể thu mua chứ?.
Cô vẫn là nhớ đến quê hương!.
Người nhà họ Lý thật sự là rất quá đáng! Nên mắng!.
Người đàn bà ngồi ở trong góc cuối cùng cũng hiện thân, “Tiểu Nha.”
Bà bám theo nhà chị dâu tới, nảy giờ vẫn luôn tránh ở một bên không dám lên tiếng lúc này lại đi ra.
Bà trông quá gầy, sắc mặt tái nhợt, giống như đóa hoa bị héo.
Khương Tuyết Vi ở trong lòng thở dài một hơi, người mẹ này vốn rất thương con gái, chỉ là tính cách nhát gan sợ phiền phức, nếu không, sao khi con gái gặp phải chuyện như lúc nảy vẫn không dám xuất đầu lộ diện chứ.
Lúc trước Khương Tiểu Nha muốn phản kháng, bà đều ngăn cản, nói cái gì mà một điều nhịn chín điều lành, khiến cho con gái cũng có tính cách nhu nhược.
“Mẹ, mẹ đã đến rồi.”
Lý Tú Mai giống như đứa trẻ làm sai chuyện gì, hốc mắt hồng hồng, “Là lỗi của mẹ, mấy năm nay khiến con chịu ủy khuất, con không nhận người mẹ này, mẹ cũng không thể trách gì.”
Bà sớm biết rằng dòng máu chảy trong người đứa nhỏ này là dòng máu của Եհàղհ Թհố lớn, khác với những người khác.
Khương Tuyết Vi khẽ lắc đầu, cha dượng cũng không phải đèn cạn dầu, tính tình táo bạo, uống rượu vào là đánh người.
Cô thật sự muốn giúp Lý Tú Mai một tay, “Mẹ có muốn đi cùng con không?”.
Lý Tú Mai không cần suy nghĩ mà lập tức từ chối, “Mẹ có còn có em trai của con nữa, cũng coi như có chỗ dựa, có thể nuôi nó khôn lớn, là mẹ cảm thấy mỹ mãn rồi.”
Dựa dẫm vào con gái, là chuyện bà chưa từng nghĩ tới.
Bà không ngừng một lần suy nghĩ, năm đó nếu bà sinh ra con trai, Khương Ái Quốc vẫn sẽ vứt bỏ hai mẹ con bà, một đi không trở về sao?.
Khương Tuyết Vi còn có thể nói gì? Đây là do chính bà lựa chọn, cho dù đau khổ thế nào cũng phải kiên trì tiếp tục sống. ( truyện đăng trên app TᎽT )
“Ơn dưỡng dục con sẽ không quên, tương lai nếu gặp chuyện gì bất trắc, có thể tới tìm con, con vĩnh viễn luôn là đường lui của mẹ.”
Đây là hứa hẹn, không có thời hạn, người đàn bà này cần có đường lui thì sẽ không bước lên tuyệt lộ.
Lý Tú Mai hốc mắt đỏ lên, “Tiểu Nha.”
Khương Tuyết Vi không có cảm tình gì với bà, nhưng vẫn nguyện ý đối xử tử tế với bà, “Đừng đối xử với ๒ảภ t♄âภ tệ như vậy, nhớ ăn ngon ngủ tốt, đến lúc mẹ 55 tuổi, mỗi tháng con sẽ gửi tiền sinh hoạt về cho mẹ, ლọ¡ ղɕườ¡ ở đây đều có thể làm chứng.”
Chỉ cần có những lời này, tên đàn ông họ Trương kia cũng không dám bắt nạt bà.
Rốt cuộc, không dưng có người cho tiền, là chuyện tốt mà.
Thiện cảm của người dân trong thôn đối với Khương Tuyết Vi tăng lên nhanh chóng, “Tú Mai à, cô sinh được đứa con gái có tình có nghĩa như vậy, là phúc khí của cô đó.”
Có ân báo ân, có oán báo oán, là một cô gái tốt.
“Đây cũng coi như khổ tận cam lai.”
Khương Tuyết Vi tạm biệt Lý Tú Mai, Lý Tú Mai lôi kéo tay cô, hốc mắt hồng hồng, “Chú út Khương, Tiểu Nha nhờ chú chăm sóc, nhờ chú chiếu cố cháu nó nhiều hơn, nó vẫn chỉ là trẻ con.”
Khương Ái Hoa khóe miệng giật giật, trẻ con có đứa nào hung tàn như vậy? “Yên tâm đi, có tôi ở đây, không ai dám bắt nạt đứa cháu này.”
Đoàn người của trưởng thôn giúp đỡ đưa hàng hóa đến ga tàu hỏa, Khương Ái Hoa đem hàng đóng gói sắp xếp cẩn thận, chuẩn bị ngày mai mang lên tàu.
Nhiều hàng hóa như vậy, thật sự không cầm đi hết được, thật sầu.
Vốn định đem hàng hóa ký gửi vận chuyển, kết quả nhân viên công tác nói phải chờ tới thứ hai mới có thể làm thủ tục, còn phải đợi hai ngày, nhưng bọn họ lại không thể chờ được.
Khương Tuyết Vi nhàn nhạt nhìn lướt qua gương mặt chú út, “Có cháu ở đây, chú lo cái gì?”.
Khương Ái Hoa ngây ngốc nhìn cô, là sao? Cô có biện pháp?.
Hắn một lần nữa lại cảm nhận được sự thần kỳ của ꉓꃅáꀎ ꁅáꀤ mình, nhịn không được mà liền hỏi nhiều một câu.
“Tiểu Vi, cháu đỉnh như vậy, sao hồi đó còn phải chịu nhiều thiệt thòi ấm ức như vậy?”.
Khương Tuyết Vi thở dài, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó, “Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, thân cô thế cô, cháu phản kháng xong có thể chạy đi đâu? Nơi nào là nhà của cháu?”.
Nhẹ nhàng một câu liền đÁռɦ ɷắŧ nghi hoặc của Khương Ái Hoa, ngược lại còn gợi lên thương cảm, “Ai da, là họ Khương có lỗi với cháu.”
Khương Tuyết Vi híp mắt, “Là Khương Ái Quốc có lỗi với cháu, không quan hệ gì đến nhà họ Khương.”
Khương Ái Hoa nghe được câu này, vì anh trai mình chảy một giọt nước mắt đồng tình, hắn nhìn ra được, đứa nhỏ này ân oán phân minh, còn thích ghi thù.
Khương Tuyết Vi sờ bụng, cảm thấy đói, “Chú, chú ở chỗ này đợi cháu, cháu đi dạo một vòng.”
Khương Ái Hoa không yên tâm, “Muộn như vậy rồi, đừng chạy lung tung, bên ngoài rất loạn.”
“Cháu đói.” Khương Tuyết Vi chịu không được đói, không để ý Khương Ái Hoa ngăn cản, ra ngoài dạo qua một vòng.
Ở lúc Khương Ái Hoa cảm thấy thấp thỏm lo âu, cô rốt cuộc cũng đã trở lại, trong tay cầm túi bánh bao nóng hổi.
“Ăn đi.”
Khương Ái Hoa đã đói đến da bụng dán vào da lưng, cầm lấy một cái điên cuồng gặm, bánh bao thịt thơm quá, ăn thật ngon!.
Khương Tuyết Vi ăn một cái bánh bao nhân thịt, hai cái bánh bao nhân thịt băm nấm hương, da bánh mỏng nhân đầy, ăn đến mức thơm ngon — dầu dính quanh miệng, dư lại mấy cái đều cho Khương Ái Hoa.
Lên xe lửa, Khương Ái Hoa khó xử nhìn đống hàng hóa.
Lại thấy Khương Tuyết Vi vung tay, không biết mấy người đàn ông cường tráng ở đâu chui ra, ლọ¡ ղɕườ¡ khiêng hai túi to, chen vào trong đám đông.
Mà Khương Tuyết Vi cõng túi xách, nhẹ nhàng đi theo sau, quay đầu thấy Khương Ái Hoa đang đứng bất động, nhíu mày.
“Đứng ngơ ra đó làm gì? Nhanh chân lên.”
Khương Ái Hoa hồi thần nhanh chân đuổi kịp, “Tiểu Vi, mấy người này là ai?”.
Khương Tuyết Vi nhàn nhã trả lời, “Thuê tới.” Chuyện có thể dùng tiền giải quyết được, đều không phải việc gì lớn.
Mấy hành khách lên tàu nhìn thấy đống hàng hòa di động, tự động nhường đường, bị đống hàng này va vào người đau phải biết!.
Vất vả mà lên được tàu, Khương Ái Hoa phát hiện có chút không đúng lắm, “Tiểu Vi, đi nhầm toa rồi, toa của chúng ta ở phía sau.”
Phía trước là toa giường nằm!.
Khương Tuyết Vi kiên trì đi tiếp, không dừng lại, “Không sai, cháu đã đổi thành hai ghế giường nằm.”
Ngồi ghế cứng mấy ngày mấy đêm, cô chịu không nổi.
Khương Ái Hoa kinh ngạc, “Cái gì? Giường nằm? Giá vé đắt lắm.”
“Kiếm tiền là để hưởng thụ.” Khương Tuyết Vi cười tủm tỉm nói, “Với lại, tiền xe đi lại toàn bộ do đồng chí Khương Ái Quốc chi trả, cần gì tiết kiệm tiền cho ông ta.”
Khương Ái Hoa lại vì anh trai mình chảy xuống một giọt nước mắt cá sấu, xem đi, hắn nói một chút cũng không sai, đây xem như là ghi thù đợi có cơ んộノ liền tính sổ sau!.
Nơi Khương Tuyết Vi đi đến thì khí thế dữ dội, ლọ¡ ղɕườ¡ sôi nổi né tránh, nhân viên công tác trên tàu còn chủ động tiến lên dẫn đường.
Toa xe không lớn, chỉ có bốn cái giường nằm, bên trong đã có người, nhìn đoàn người mênh mông cuồn cuộn tiến vào, bọn họ liền cảm thấy giật mình, xảy ra chuyện gì vậy?.
Khương Tuyết Vi lại phát cho ლọ¡ ղɕườ¡ mang hàng kia ლọ¡ ղɕườ¡ chín tệ, Khương Ái Hoa nhìn mà đau lòng, đúng là đứa nhỏ phá của mà, một tệ có thể mua được mấy cái bánh bao lận đó.
Khương Tuyết Vi không thèm để ý tới hắn, vội vàng nhờ nhân viên công tác hỗ trợ, dọn một chỗ để hàng hóa, còn nguyện ý trả thêm tiền hàng, cô một tiếng anh trai hai tiếng chị gái, lại khóc lóc kể lể thân thế đáng thương, khiến ლọ¡ ղɕườ¡ đau lòng.
Cô biết ăn nói, lại biết giả đáng thương, nhân viên công tác sắp xếp chỗ cho cô, chỉ tượng trưng mà thu vài đồng, khiến cô ɕựɕ ƙỳ vui vẻ, hỏi tên đối phương, nói muốn đưa cờ thưởng cho đơn vị của bọn họ.
Nhìn nhân viên công tác đỏ mặt, bộ dạng thỏa mãn, Khương Ái Hoa trợn mắt há mồm, kính sợ nhìn Khương Tuyết Vi, quá đỉnh!.
Sao cô có thể làm được như vậy?.
Khương Tuyết Vi đắc ý nhướng mày, viết xuống mấy chữ trên giấy, “Nghĩ cách đi lôi kéo làm quen, để cho bọn họ giúp chúng ta tiện thể mang theo thổ sản vùng núi. Về sau nếu còn muốn vận chuyển bằng tàu hỏa, có người quen trông coi sẽ yên tâm hơn.”
Mẹ nó, còn có thể làm như vậy??? Tam quan của Khương Ái Hoa mỗi lần đều được đổi mới, bị đánh nát xong lại xây mới!.
Thế giới này không gì có thể ngăn cản cô!!!
Khương Tuyết Vi lưu loát bò lên giường trên, sắp xếp gọn gàng đồ dùng cá nhân, lấy khăn ra lau mặt, mấy ngày nay chạy qua chạy lại nên cũng chưa thật sự nghỉ ngơi được mấy, thật mệt.
Hai vị khách còn lại đều choáng váng, đứa nhỏ này vừa làm gì?.
Hai người là một đôi vợ chồng, diện mạo văn nhã, quần áo thời thượng, khí chất đều không tồi.
Người đàn ông tên Hứa Đức Nguyên, người phụ nữ tên Trang Di, đều trên 40 tuổi, nhìn qua là thành phần tri thức.
Trang Di tò mò, nhịn không được hỏi cô, “Bạn nhỏ, cháu đi đâu vậy?”.
Khương Tuyết Vi tu một hớp nước, trả lời “Thượng Hải, hai vị cũng vậy phải không?” Đây là khẳng định.
Cử chỉ của cô thoải mái hào phóng, bộ dáng híp mắt cười thực khiến người ta cảm thấy thích.
Trang Di cảm thấy đứa nhỏ này không tầm thường, “Sao cháu đoán được?”.