" Quách đạo, ta không có cố ý. Ta, ta không thể khống chế được lực đạo…" Cố Khả Hi hốc mắt tràn đầy nước mắt, cố gắng giải thích. Hắn sợ hãi nhìn thiếu niên khuôn mặt, một quỳ xuống đối diện với Bạch Trần Tinh, cẩn thận chạm vào khuôn mặt bị hắn đánh cho sưng đỏ. Trong lòng nổi lên một tia khoái chí.

" Ta chính là quá nhập vai mà thôi…" Cố Khả Hi cúi gục đầu xuống. Đỗ mọi lỗi lầm cho Ứng Phù. Ứng Phù bởi vì Uyển Quân quá mức điên cuồng, tức giận không nhẹ ra tay đánh Uyển Quân, muốn hắn bình tĩnh lại.

" Ngươi, nói không sai…" Phân cảnh vừa rồi Cố Khả Hi và Lạc Lung đều làm không tồi. Khi Cố Khả Hi muốn đánh Lạc Lung là lúc, cái tát dáng trời xuống khuôn mặt tuyệt mỹ kia làm mọi người kinh sợ. Cố Khả Hi làm không có sai. Ai ai cũng nhìn ra Cố Khả Hi dùng toàn lực đánh, nhưng không ai có thể nói Cố Khả Hi không đúng.

" Tiểu Lạc, cậu có sao không?! " Tiểu Mao sợ hãi muốn khóc, cầm theo túi chườm đá vọt đến. Ánh mắt oán hận liếc đến tự đắc Cố Khả Hi.

Cố Khả Hi nhún nhún vai, không để ý thái độ kia của tiểu trợ lý của Lạc Lung. Mọi người đều không trách hắn, nàng lại có tư cách gì nhìn hắn như vậy. Một tát này làm hắn phát tiết được không ít, thật sự có chút đau lòng cho Lạc Lung a. Khuôn mặt kia, nhìn thật thảm.

Lạc Lung khuôn mặt này không thể tiếp tục quay phim được nữa. Quách đạo cho hắn nghĩ ngơi, chờ mặt hết sưng rồi lại nói tiếp. Hà Na Na cẩn thận dịch người ra xa một chút, nam nhân này áp suất càng ngày càng áp lực. Cố Khả Hi đánh thiếu niên một khắc, nam nhân muốn lao đến trả lại Cố Khả Hi gấp mười giống nhau.

Hà Na Na như khám phá ra được một chuyện thú vị. Ánh mắt thích thú nhìn nam nhân. Nhưng khi bị ánh mắt hắn liếc đến, rụt người thu về. Dù thế nào, Phùng Quân Vũ vẫn quá đáng sợ.

Đối diễn với hắn, nàng cố gắng lắm mới không sinh ra sợ hãi. Còn có hai người trong thiên hoan là ái nhân của nhau. Mỗi lần Phùng Quân Vũ nhìn nàng bằng ánh mắt si tình, đều dọa nàng sợ chết khiếp.

" Tiểu Lung, thật xin lỗi ngươi a. Ta không cố ý. " Nhìn bản mặt chẳng có chút muốn xin lỗi nào của Cố Khả Hi, Bạch Trần Tinh nhắm mắt làm ngơ. Chuyên tâm thưởng thức trái cây mà Lạc tỷ sai trợ lý mang đến cho hắn.

Cố Khả Hi trong lòng không hề muốn giáp mặt xin lỗi Lạc Lung. Nhưng vì giữ được hình tượng hối lỗi trong mắt người nhìn. Hắn nhịn xuống chán ghét đi gặp Lạc Lung.

Cố Khả Hi ngay lập tức nhìn thấy, một giàn quả mọng được đặt ngay ngắn ở trong lều của Lạc Lung. Không khởi làm hắn nuốt ức một ngụm nước miếng. Hắn nhận ra logo được in trên bao bì trái cây, tất cả chúng đều là loại nhập khẩu. Suy đoán Lạc Lung bị bao nuôi càng được chứng thực hơn.

" Ta nhận lời xin lỗi của ngươi. Ngươi bây giờ có thể đi rồi, làm hỏng ta ăn uống là một hành động rất xấu xa đó. " Bạch Trần Tinh chẳng thèm để ý ánh mắt cháy bỏng của Cố Khả Hi nhìn chằm chằm vào mớ hoa quả của hắn. Gớm, cứ như thể hắn sẽ cho Cố Khả Hi không bằng.

" Lạc Lung, ngươi hoa quả nhiều như vậy cũng ăn không hết. Không bằng chia sẻ cho mọi người một chia sẻ cho mọi người một chút? " Trợ lý nhận được ánh mắt từ Cố Khả Hi, lập tức mở miệng. Nếu hắn phân phát hoa quả cho mọi người vậy là hắn rộng lượng, trong đó tất nhiên có phần Cố Khả Hi. Nếu hắn không làm như vậy mà một mình hưởng thụ vậy hắn trở thành người keo kiệt, chỉ biết giữ đồ vật ngon cho riêng mình.

" Ngươi nói cũng phải. ‘’ Bạch Trần Tinh gật gù. Trợ lý Cố Khả Hi nhìn hắn phản ứng thoáng mỉm cười. Nhưng câu sau làm trợ lý và Cố Khả Hi nụ cười đều tắt ngủm. " Tiểu Mao tỷ, đem trái cây phân phát cho mọi người, trừ những vị ở đây ra. ‘’

" Ngươi như vậy là có ý gì?!! " Mọi người đều có, hắn không có. Vậy phản ánh điều gì?! Hắn và Lạc Lung không hợp. Hắn ở đoàn phim đi rêu rao, thân cận với Lạc Lung như thế nào, tình như anh em thủ túc có phải hay không sẽ bị mọi người chê cười?!

" Ý gì ngươi tự hiểu rõ. Một tát này t cũng không thể chịu không. ’ Bạch Trần Tinh ném một quả nho vào trong miệng, ngọt nước ngon lành làm thiếu niên sung sướng đến híp mắt. " Ta cũng không thể không không chịu ủy khuất a. Nếu ngươi muốn ăn, chi bằng cho ta đánh ngươi một cái, xem như hoà?! "

" Ngươi nằm mơ!!!" Không có người ngoài, Cố Khả Hi xem Lạc Lung ánh mắt đều bốc ra hoả khí, muốn đốt cháy Lạc Lung hắn thành tro. Hắn khó lắm mới dùng cách này giáo huấn Lạc Lung, làm hắn đánh trở về?! Nằm mơ!!

" Vậy ngươi có thể đi được rồi. " Bạch Trần Tinh xua xua tay, đuổi loại ruồi nhặng mau mau biến đi.

" Chà chà, hoa quả này thật sự rất ngon. Nhìn quả dâu tây này mà xem, đỏ hồng không chua chút nào. " Hà Na Na trước mặt Cố Khả Hi không chút hình tượng ăn trái cây.

" Quả thật rất ngon. " Phụ hoạ thêm là Phùng ảnh đế. Hà Na Na giật nảy, nhìn nam nhân như quái vật giống nhau.

Cố Khả Hi mặt mày xám xịt, sai trợ lý mua trái cây cho hắn. Chọn loại giống với Lạc Lung một chút. Hắn không thể để mọi người biết hắn không có phần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play