Câu nói này vừa thốt ra, làm đương trường người hoảng sợ. Thiếu niên nhỏ nhắn khuôn mặt cùng với thất vọng ánh mắt không khỏi khiến người đau lòng. Nhiều ánh mắt dừng lại Cố Khả Hi trên người, tìm tòi đánh giá.
"… Tiểu Lung, chỉ là một chút chuyện nhỏ. Không cần tiếp tục gây rối, có được hay không?! " Cố Khả Hi nở nụ cười cứng nhắc, cầm lấy tay thiếu niên dùng thêm không ít lực đạo. Bạch Trần Tinh cảm giác tay đều muốn bị bóp nát. Cố Khả Hi dùng ánh mắt cảnh cao thiếu niên, làm hắn không cần tiếp tục trò đùa dai này nữa.
" Ngươi như vậy không hề giống một người bạn chút nào cả. " Cố Khả Hi tay bị cưỡng chế lấy ra khỏi cổ tay mảnh khảnh của thiếu niên. Cố Khả Hi ngước mắt nhìn anh tuấn tiêu sái, hàn ý tràn ngập con mắt nhìn hắn.
" Ngươi xem, tay đều bị ngươi bóp đỏ. " Phùng Quân Vũ cầm tay thiếu niên, triển lộ trước mặt tất cả mọi người. Cổ tay thiếu niên có vài đạo ngón tay hết sức rõ ràng. Làn da thiếu niên trắng nón, vệt hồng đỏ in hẳn ngón tay phá lệ ghê người.
"… Còn, còn không phải da của Tiểu Lung quá non mịn sao. Mới nắm một chút đã đỏ bừng. " Cố Khả Hi dùng sứt mẻ lý do chắp vá. Hắn nhìn nam nhân lại nhìn đến Lạc Lung. Phùng Quân Vũ trước mặt mọi người giúp đỡ Lạc Lung. Hai người có quan hệ gì?! Lạc Lung quen biết Phùng Quân Vũ từ khi nào?! Vì sao hắn không biết?? Lạc Lung còn có bao nhiêu chuyện dấu diếm hắn?!!.
||||| Truyện đề cử:
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
" Được rồi, được rồi. " Quách Tuấn nhận ra được sự việc có điều không ổn, lên tiếng ngăn cản chuyện không hay tiếp theo xảy ra. Mới ngày hôm trước còn cực kỳ thân thiết với nhau, sang đến hôm nay hận không thể cách xa trăm mét của thiếu niên. Quách Tuấn xoa xoa cằm, thế sự voi thường a.
Còn có, tiểu tử Phùng kia bị hoán tráo linh hồn rồi?! Hắn không trưng ra bộ mặt lạnh hù doạ người chạy ra trăm mét đã quá tốt. Nào vì người mà bảo hộ, còn có thương tiếc? Dù chỉ là thoáng qua, nhưng hắn thấy rất rõ ràng.
" Các diễn viên đi trang điểm đi. Một lát nữa chúng ta sẽ quay phim. " Quách đạo nguy hiểm nói. " Nhớ, không được làm tôi thất vọng. " Mọi người nhìn nhau đánh cái rùng mình. Nhanh tay nhanh chân đi làm việc. Quách đạo một khi tập trung công việc, sẽ cực kỳ đáng sợ. Hắn không cho phép, xảy ra bất cứ sai lầm nào cả.
" Tiểu Lung, tôi có thể chụp vào tấm hình được hay không?! " Tiểu Mao trợ lý chần chừ cầm điện thoại, hơi chút lo sợ nhìn thiếu niên. Sau khi được chuyên viên trang điểm chuyên tâm hoá trang. Thiếu niên thay đổi trở thành một con người khác. Có tiên khí lượn lờ xung quanh, làm nàng như ngở đang ở bồng lai tiên cảnh.
" Vì sao không thể. " Bạch Trần Tinh nở một nụ cười nhẹ. Tiểu Mao bị nụ cười này câu lấy cả linh hồn. Ngón tay đều không chịu được mà run rẩy. Thiếu niên quá mức đẹp đẽ rồi.
Tiểu Mao chờ không nổi, gửi hình ảnh cho chị em bạn tốt. Thấy bọn họ kêu gào nàng cảm giác rất thành tựu. Ha ha ha, không ai có được may mắn như nàng cả.
" Woa woa woa! Khả Hi, ngươi rất hợp để xuyên cổ phục đấy. " Quách đạo tấm tắc khen ngợi nhìn Cố Khả Hi. Trong Thiên Hoan, không có vai diễn nào là dễ dàng cả. Đòi hỏi diễn viên phải hiểu rất xâu về nhân vật của mình. Cố Khả Hi khá hợp với hình tượng nam tam trong Thiên Hoan. Cũng có chút trùng hợp đó là, nam tam Ứng Phù cùng nam nhị Uyển Quân là tri kỷ.
" Quách đạo quá khen. " Cố Khả Hi ngượng ngùng đáp lại. Quách đạo khen hắn, là một chuyên tốt. Nhìn Quách đạo không còn chú ý đến hắn, mà quay sang hướng khác. Cố Khả Hi tò mò nhìn lại.
Hắn ánh mắt trợn ngược, không giám tin biểu tình có chút buồn cười. Lạc Lung không phải là Lạc Lung, mà đã trở thành thượng tiên trên vạn người Uyển Quân. Vừa mới khoác lên bộ y phục đó, ai đều có cảm giác Uyển Quân hạ phàm.
" Mau, mau đi quay phim. Ta tay đều ngứa ngáy!! " Quách đạo một hô, cứu lấy về những linh hồn bị thiếu niên cướp mất đi. Ở nơi không ai nhìn thấy, nam nhân khoé môi con lên một chút.
" Uyển Quân, ngươi nghe ta nói! Thần Quân đã chết, ngài ấy đã chết!! " Ứng Phù thượng quận hận sắt không thành thép nhìn như tro tàn thiếu niên. Hắn đứng ở Tru Tiên đài, muốn nhảy xuống hội tụ với Thần Quân hay sao?! Hắn có biết một khi rơi xuống Tru Tiên đài sẽ có kết cục gì hay không?! " Tiên giới cần ngươi, chúng ta cần ngươi!! "
Thần Quân đã không còn, tiên giới lại không thể mất thêm một Uyển Quân.
" Trả lại ca ca cho ta!! Các ngươi trả lại ca ca cho ta!!! " Thiếu niên ánh mắt tràn ngập phẫn nộ cùng thống khổ. Hắn ngón tay bấu chặt vạt áo Ứng Phù. Điên cuồng gào thét.
" Bang!!! " Một cái tát vang dội hạ xuống khuôn mặt tuấn mỹ của thiếu niên. Chúng tiên hoảng sợ nhìn Ứng Phù. " Ngươi, bình tĩnh lại. "
" Cắt, cắt, cắt!!! " Cố Khả Hi nhìn Lạc Lung mặt in hẳn một bàn tay. Có hắn mới biết, hắn dùng bao nhiêu lực đạo để đánh Lạc Lung. Có thể vài ngày tới mới bớt sưng đi.
( Ủng hộ tác giả bằng một lượt like hoặc một lời bình luận, xin cảm ơn.)