Vô Tâm lại một phen kéo tay Lôi Vô Kiệt qua, mũi chân hơi nhún một chút, sau đó lao đi, lên xuống mấy cái mà rơi xuống bờ sông, hắn ngón tay nhẹ nhàng đặt trên bả vai Lôi Vô Kiệt, phía sau lưng điểm vài cái, nói: “Thí chủ bị chân khí của tử y hầu gây thương tích, lúc này mà nói chân khí vẫn như cũ tán loạn trong cơ thể thí chủ, thí chủ nếu không vận công thì không sao, nếu vận công, hai đạo chân khí bên trong tương xung, thương thế tất càng thêm nghiêm trọng. Tiểu tăng sẽ dùng thuật Lưu Chuyển bức chân khí kia ra.”
Dứt lời, Vô Tâm bắt lấy bả vai Lôi Vô Kiệt, nhảy lên đạp sóng nước hướng ra chỗ sâu trên sông.
Lôi Vô Kiệt sợ tới mức kinh hô lên: “Ta…… Ta không biết bơi!”
Tiêu Sắt nhíu mày, thấp giọng kinh hô: “Trên đời…… Thực sự có thần kỳ khinh công?”
Chỉ thấy Vô Tâm bắt lấy Lôi Vô Kiệt ở trên sông đạp lãng mà đi, như giẫm trên mặt đất. Cho đến lúc đi đến giữa sông ương, hắn bỗng nhiên dừng lại, hai mắt nhắm nghiền, tăng bào màu trắng ở trong gió bay bổng. Lôi Vô Kiệt chỉ cảm thấy thân thể lung lay sắp đổ, phảng phất tùy lúc đều sẽ rơi vào giữa sông. Nhưng đột nhiên, hắn cảm giác một cổ chân khí chưa từng có từ bàn tay trung truyền vào thân thể hắn, nhiệt khí vốn có trong lòng nháy mắt an tĩnh xuống, hắn yên lặng mà nhắm mắt lại, nghe thanh âm của gió và sóng nước, cảm giác trong lòng sáng trong, có một loại cảm giác an bình xưa nay chưa từng có.
Mà Tiêu Sắt ở bờ sống nhìn càng thấy kinh hãi, bởi vì giờ phút này Vô Tâm đã thu hồi tay trên vai Lôi Vô Kiệt, vậy mà Lôi Vô Kiệt lại hồn nhiên không biết, nhắm hai mắt vững vàng đứng ở trên sông.
Vô Tâm trong thần sắc cũng biểu lộ vài phần kinh ngạc, hắn nhẹ giọng nói: “Lão hòa thượng từng nói thế gian có người tâm có Linh Lung, có thể tương hòa với thiên nhiên, thì ra thật sự không có gạt ta.”
Hắn đột nhiên vung lên tay áo, chỉ thấy nước sông xung quanh hai người chậm rãi tiếp tục xoay tròn lên, hình thành một lốc xoáy thật lớn, Lôi Vô Kiệt hai mắt vẫn như cũ nhắm chặt, trên trán mồ hôi đã chảy không ngừng, Vô Tâm hơi hơi mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng ở giữa trán hắn điểm lên, nhẹ giọng thì thầm: “Phá!”
Chỉ thấy một đạo mây tím theo ngón tay Vô Tâm tỏa ra, Vô Tâm đột nhiên hướng bên trái vung lên, đánh ra một cột nước thật lớn, cột nước kia ngay sau đó trút xuống. Vô Tâm bắt lấy bả vai Lôi Vô Kiệt, lần thứ hai nhanh chóng đạp hà lãng phiêu trở về bờ, hắn đem Lôi Vô Kiệt đẩy về Tiêu Sắt, đắc ý vung trường bào: “Công thành!”
Lôi Vô Kiệt cũng mở mắt, thở phào nhẹ nhõm.
“Thế nào?” Tiêu Sắt hỏi hắn.
Lôi Vô Kiệt xoa xoa mồ hôi trên trán, nghĩ nghĩ nói: “Có một loại cảm giác…… thoải mái không nói được.”
Tiêu Sắt đột nhiên lên tiếng hỏi: “Ngươi vì sao muốn giúp chúng ta?”
Vô Tâm duỗi tay muốn chạm vào bả vai Tiêu Sắt, lại bị hắn nghiêng người né tránh, đành phải lại xoay người vỗ vỗ Lôi Vô Kiệt còn sững sờ: “Tiểu tăng không phải vừa mới nói sao. Tiểu tăng phải đến một nơi, muốn hai vị cùng đồng hành, chữa thương là chuyện nhỏ, không tốn sức gì.”
Tiêu Sắt lạnh lùng mà liếc mắt nhìn hắn: “Vị đại sư này, ngươi võ công cao cường như vậy, đi chỗ nào không có hai người thì không thể? Hơn nữa, ngươi là người Tuyết Nguyệt Thành muốn giải đến Cửu Long tự, vị bên người ta chính là đệ tử Tuyết Nguyệt Thành, ngươi muốn chúng ta giúp ngươi chạy trốn sao?”
Vô Tâm mặt đầy chính khí nói: “Tiểu tăng cả gan hỏi hai vị thí chủ, ở bên ngoài khách điếm, nếu không phải tiểu tăng dùng Tâm Ma Dẫn, thì đám hắc y nhân kia sớm đã lấy tính mạng hai vị, ở trong khách điếm, nếu không phải tiểu tăng trợ Đường thí chủ thi triển thuật pháp Hoa Vạn Thụ, thì sao có thể ngăn cản Bạch Phát Tiên và tử y hầu? Tiểu tăng cứu hai vị thí chủ hai lần, hiện tại chỉ có một thỉnh cầu nho nhỏ, không thể đáp ứng sao?”
Vô Tâm lắc đầu than nhẹ, mặt biểu tình đầy tiếc nuối, “Thật là khiến tiểu tăng tan nát cõi lòng.”
Tiêu Sắt cười lạnh: “Hòa thượng thi ân cũng cần báo đáp sao?”
Lôi Vô Kiệt vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên mở miệng: “Ta cùng ngươi đi!”
Vô Tâm quay đầu, rất có thú vị mà nhìn hắn.
Tiêu Sắt bất đắc dĩ mà nhún vai: “Ta biết ngay ngươi sẽ nói như vậy.”
Lôi Vô Kiệt nói một cách trịnh trọng và tự tin: “Ngươi đã cứu mạng chúng ta hai lần, ta liền giúp ngươi lúc này. Nhưng chờ đến lúc ngươi tâm nguyện hoàn thành, ta sẽ đem ngươi bắt trở về.”
Vô Tâm sửng sốt một chút, ngay sau đó ngửa mặt lên trời cười dài, hắn cúi đầu, trong mắt hiện lên một đạo quang mang yêu dã, Tiêu Sắt cùng Lôi Vô Kiệt trong lòng rùng mình, nhưng Lôi Vô Kiệt nháy mắt liền khôi phục bình thường.
Vô Tâm gật đầu: “Được, đến lúc đó ta liền chờ ngươi tới bắt. Chỉ cần ngươi có năng lực này!”
“Nếu hai vị đã đáp ứng cùng ta đồng hành, vậy thì chúng ta là đồng bạn(*). Cho nên vẫn là lấy tên gọi đi, không biết hai vị tên là gì?”
(*) Bạn đồng hành
Lôi Vô Kiệt đáp: “Ta tên Lôi Vô Kiệt.”
Tiêu Sắt cũng lười biếng mà trả lời: “Tiêu Sắt.”
Vô Tâm cười nói: “Đều là tên hay.”
Tiêu Sắt liếc mắt xem hắn: “Cho nên ngươi rốt cuộc vì cái gì nhất định muốn chúng ta cùng ngươi đồng hành, ngươi thần thông như vậy, Trung Nguyên đại địa không nói, Tây Vực ba mươi hai Phật quốc nho nhỏ, còn có nơi nào ngươi đi không được?”
Tăng bào màu trắng run lên, Vô Tâm ngửa đầu, thanh âm vang dội, rành mạch nói một câu: “Bởi vì ta không có tiền. Ra ngoài cửa, đặc biệt hiện giờ thân ở dị quốc, không có tiền chính là một bước khó đi a.”
Vô Tâm đứng ở bờ sông nhìn ra xa có tám phần tiên khí, cười nhạt không nói có chín phần yêu mị, triển lộ thần thông có thập phần khí phách, nhưng một câu “Ta không có tiền” lại có mười một phân thản nhiên và hoàn toàn vô lại!
Lôi Vô Kiệt lại nhịn không được mà cười ha hả, một bên cười một bên chỉ Tiêu Sắt: “Ha ha ha ha, hòa thượng ngươi tìm đúng người đấy, một phòng bao nhiêu người, thật sự chỉ có hắn là có tiền!”
Tiêu Sắt sắc mặt cực kỳ khó coi, đang muốn cãi lại, lại thấy Vô Tâm bỗng nhiên một bên thân ngăn ở hắn trước mặt.
Tiêu Sắt trợn mắt giận nhìn: “Vậy thì sao? Nếu ta không đưa tiền, ngươi muốn cướp phải không?”
Vô Tâm nói: “Ây, ta sao có thể làm như vậy được chứ.”
Lúc này, Lôi Vô Kiệt như chợt nhớ đến điều gì đó, lên tiếng hỏi: “À đúng rồi, vừa nãy ta nghe ngươi nói cái gì mà tiểu sư muội, là ai vậy?”
Vô Tâm cười nhẹ, đáp: “Tiểu sư muội chính là tiểu sư muội. Năm đó lão hoà thượng không chỉ nhận nuôi ta, còn có cả một tiểu nữ hài nhỏ hơn ta một tuổi nữa. Nói mới nhớ, tính cách của muội ấy cũng có vài phần giống ngươi (chỉ Lôi Vô Kiệt), ngốc nghếch đáng yêu.”
Tiêu Sắt hơi nhướng mày, từ lúc chui ra từ quan tài vàng, đây là lần đầu tiên tên này cười một cách chân thật như vậy, có thể khiến hắn lộ ra nụ cười này....vị tiểu sư muội đó đúng là rất đặc biệt a: “Có chút không tin được.....nếu đã cùng với ngươi lớn lên từ nhỏ mà có thể dùng hai từ "ngốc nghếch" để hình dung sao....?”
Nét mặt Vô Tâm có chút thay đổi, nói: “Nói thật thì ta cũng không chắc lắm, tính cách của muội ấy có chút thất thường, thậm chí đôi khi cũng rất giảo hoạt. Chỉ là.....”
Ánh mắt của hắn có chút xa xôi, như đang nhớ về chuyện gì đó: “Thật sự là...rất ngốc.”