Vạn Thụ Phi Hoa! Đường Môn ngoại phòng đệ nhất ám khí thủ pháp, dù là Đường Liên cũng không hoàn toàn nắm giữ, nhưng lúc này thân phùng tuyệt cảnh, Đường Liên thế nhưng lần đầu tiên dùng Vạn Thụ Phi Hoa tới cực hạn. Hắn cơ hồ đem tất cả ám khí trên tay đều phóng ra, tựa như một đóa hoa trong không trung nở rộ, hướng về phía Bạch Phát Tiên và tử y hầu trút xuống!
“Sao có thể!!”
Bạch Phát Tiên cùng tử y hầu đồng thời xảy ra kinh hô, ngọc kiếm và quạt xếp trong tay bọn họ, từng ám khí rơi trên mặt đất, đẩy bọn họ ra ngoài cửa.
“Ngươi không có làm ta thất vọng, bất quá loại trình độ này vẫn chưa thể giết bọn họ.”
Thanh âm vẫn như cũ mang theo ý cười, nhưng Đường Liên cảm giác được trên lưng cánh tay kia thu trở về, nội lực ấm áp cũng dần dần ở trong cơ thể tiêu tán, cả người tê liệt, té xỉu.
Vô Tâm hòa thượng đứng lên, hắn mở mắt, áo bào trắng nhẹ bay, cười nói: “Có thể nhìn một trận Vạn Thụ Phi Hoa này, cũng không uổng công giả ngủ một hồi.”
Vô Thiền phẫn nộ quát: “Sư đệ!”
Vô Tâm hơi hơi nhướng mày: “Sư huynh hảo.”
Ánh mắt cấp tốc đảo qua xung quanh, liếc tới nhìn Tiêu Sắt cùng Lôi Vô Kiệt đang đứng ở một góc, hơi hơi mỉm cười, một lực bay đến bên người bọn họ, một tay bắt lấy bả vai mỗi ngưới: “Hai vị này nhìn là người tốt, tiểu tăng muốn đi một chỗ, không biết nhị vị thí chủ có nguyện bồi tiểu tăng cùng đi trước không?”
Tiêu Sắt lạnh lùng dứt khoát đáp: “Không muốn.”
Bạch Phát Tiên và Tử Y một lần nữa bước vào trong phòng, Vô Tâm cười nói: “Khẩu thị tâm phi.”
Nói xong một tay bắt lấy, bay lên một chân đá văng cửa sổ rơi xuống. Hắn đi rồi, thế nhưng giọng nói vẫn còn vọng trong không trung: “Tiểu sư muội! Nếu đã đến rồi thì mau ra đi, giúp đỡ Vô Thiền sư huynh một chút, đừng để bọn hắn bị đánh quá thê thảm như vậy!”
Một trận gió nhẹ lùa qua, thiếu nữ bạch y trên tay cầm kiếm, nhẹ nhàng từ trên trời đáp xuống. Mái tóc đen dài được búi cao một nửa, nửa còn lại xoã dài xuống sau lưng, theo từng làn gió nhẹ lay động. Tựa như trích tiên dáng trần, xinh đẹp động lòng người. Chỉ là, gương mặt này....bất quá mới chỉ tầm mười sáu, mười bảy tuổi.

Thiếu nữ nhìn theo hướng Vô Tâm vừa rời đi, ánh mắt chứa đầy giận dữ hô lớn: “Sư huynh! Huynh chơi xấu!!”
Vô Thiền nhìn thấy nàng, hoàn toàn không giấu nổi kinh ngạc trong mắt: “An Nhiên sư muội?!”
An Nhiên hậm hực quay mặt lại đối diện với Bạch Phát tiên và Tử Y, nói: “Hai vị, sư huynh của ta cũng đã chạy rồi, hai vị không phải nên đuổi theo sao?”
Lời nói rất có lý, nhưng chất giọng âm dương quái khí này thực khiến người ta sôi máu a. Đặc biệt là Tử Y vừa chịu thiệt, lại vốn không phải người giỏi kiềm chế cơn giận.
“Tiểu nha đầu từ đâu chạy tới, lại dám dùng giọng điệu kiểu đó nói chuyện với ta!?”
Vừa nói, quạt xếp trên tay hắn mở rộng, quạt xếp phi đến ngay trước mặt nàng. Vô Thiền kinh hô: “Sư muội cẩn thận!”
Keng! Phập!
An Nhiên vung kiếm, dễ dàng đem cây quạt xếp chuyển hướng cắm chặt vào thân một cây cột trụ lớn phía sau. Kiếm khí còn sót lại cũng đem Tử Y đánh bay về phía sau.
Bạch Phát tiên kinh ngạc nhíu mày: “Tiêu dao thiên cảnh?! Nhìn bộ dạng nha đầu ngươi tuổi tác cũng không lớn đi....”
An Nhiên mỉm cười gật đầu: “Chính xác thì còn ba tháng nữa ta mới tròn mười bảy tuổi.”
Lời này nói ra, không chỉ Bạch Phát tiên, Tử Y, cả Vô Thiền, Đường Liên và Thiên Nữ Nhụy đang có mặt ở đó đều kinh hãi.
An Nhiên quay đầu nhìn Vô Thiền, cười nhẹ một tiếng: “Sư huynh, muội nhớ là đã nói trong thư rồi mà nhỉ, lần này bế quan.... không đạt Tiêu dao thiên cảnh, tuyệt không xuất quan.”
Vô Thiền thở dài: “Ta nên biết.....sự xuất hiện của muội chính là câu trả lời mới phải.... Thiên phú của muội cũng quá biến thái rồi.”
Nàng nhìn Bạch Phát Tiên, nói: “Tiền bối, ta nói thật đấy, người ngài muốn tìm đã chạy mất rồi, hiện tại đám tiểu bối bọn ta một nửa đã bị thương nặng, mà cho dù không bị thương cũng không chắc đánh lại ngài. Vẫn mong tiền bối giơ cao đánh khẽ.”
Bạch Phát Tiên không nói gì, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua một lượt từng người bọn họ, sau đó xoay người liền dùng khinh công rời đi. Mà Tử Y sau khi lấy lại quạt xếp cũng không có nán lại, để cho An Nhiên một đạo ánh mắt không có thiện chí rồi theo sau Bạch Phát Tiên.
Người đi rồi, Vô Thiền hơi nhíu mày nhìn nàng: “Sư muội, vừa nãy muội là sử dụng "Tha tâm thông".....?”
An Nhiên lắc đầu: “Không phải, là do Bạch Phát Tiên người này thực lực phi phàm, thật sự không muốn chấp nhặt xuống tay với chúng ta thôi.”
Đường Liên nhìn nàng, lên tiếng hỏi: “Cô nương đây là....?”
An Nhiên mỉm cười đáp: “Ta tên An Nhiên, là đồ đệ tục môn của Vong Ưu lão hoà thượng.”
Vô Thiền ánh mắt không còn quá nghiêm nghị như trước, lộ ra chút sủng nịch nhìn nàng: “Đây là tiểu sư muội của ta, từ nhỏ đã sống ở Hàn Thủy tự cùng với sư phụ và Vô Tâm sư đệ.”
Thiên Nữ Nhụy mị mắt cười, nói: “Ta tên Thiên Nữ Nhụy, còn huynh ấy là Đường Liên, chúng ta đều lớn hơn muội vài tuổi. Vừa nãy nghe Bạch Phát Tiên nói.....muội hiện tại đã đạt đến Tiêu dao thiên cảnh? Thật sự đúng là thiên tài.”
An Nhiên đáp: “Thực ra cũng không hẳn..... lúc đó ta đang bế quan thì vô tình nghe được tin Vô Tâm sư huynh bị đưa đi rồi, vội vã đề thăng cảnh giới để xuất quan. Hiện tại nội lực của ta vẫn còn rất hỗn loạn, có lẽ cần một thời gian để bình ổn lại.”
Vô Thiền thở dài lần thứ n: “Muội đúng là liều lĩnh thật. Từ nhỏ đến giờ vẫn không thay đổi chút nào.”
Nàng tinh nghịch nháy mắt một cái: “Huynh có nghe qua câu này chưa....Liều thì ăn nhiều đó!”
Vô Thiền nói: “Thôi được rồi, còn may là muội không có tẩu hoả nhập ma. Đêm cũng khuya rồi, làm phiền Thiên Nữ cô nương giúp muội muội ta sắp xếp chỗ nghỉ ngơi một chút, sáng sớm mai chúng ta lập tức lên đường. Đi tìm Vô Tâm sư đệ.”
__________________________________________
Cùng lúc đó.
Tiêu Sắt ngồi ở một khối đá ngầm, nhìn Vô Tâm đứng ở bờ sông, nói: “Ta từng xem qua một quyển sách, mặt trên nói trên đời có thần nhân, chân bước trên mây sương mù, thân mặc bạch y, uống sương hít gió, có thể ngự phong ngàn dặm mà đi, thọ ngang nhật nguyệt. Đại khái chính là như vậy đi.”
Lúc này Vô Tâm mải nhìn phương xa, gió lớn thổi bay trường bào trắng của hắn, ánh trăng trắng nõn chiếu vào lên người hắn, phát ra vài phần tiên khí.
Lôi Vô Kiệt cảm khái nói: “Ta chưa từng gặp khinh công nào như vậy, giống như là thật sự ngự phong mà đi, hai người kia công lực cao như thế, lại đuổi không kịp.”
Vô Tâm mang theo hai người chạy như bay ít nhất mất ba canh giờ, từ chạng vạng chạy đến tận đêm khuya, lại không thấy hắn có nửa phần mệt mỏi.
Tiêu Sắt cười khổ: “Chúng ta thân là con tin, lại ở chỗ này khen hắn. Nếu như bị hắn nghe được, không biết sẽ có cảm tưởng gì.”
Vô Tâm lúc này bỗng nhiên quay đầu tới, đứng dậy bay tới trước mặt bọn họ, mặt đầy ý cười: “Hai vị thí chủ không phải là con tin của ta, tiểu tăng vừa mới ở khách điếm đã nói, là muốn nhờ hai vị cùng tiểu tăng đến một nơi.”
Tiêu Sắt cười lạnh: “Khách điếm nhiều người như vậy, ngươi tại sao chủ chọn hai người bọn ta. Đơn giản là chúng ta một tên không biết võ công, một kẻ thân mang trọng thương.”
Vô Tâm nhìn Lôi Vô Kiệt liếc mắt một cái, cười nói: “Thân mang trọng thương?Tiểu tăng bất tài, nguyện vì thí chủ cống hiến sức lực.”
Lôi Vô Kiệt nói lớn: “Ngươi muốn thay ta chữa thương?”
Vô Tâm khẽ gật đầu: “Dọc đường còn cần hai vị ra tay tương trợ, chuyện nhỏ chữa thương này không đáng là gì.”