Ngày 2 tháng 10, Thang Già Nam mua vé tàu cao tốc khứ hồi nhưng vì trong ngày nghỉ lễ khó mua vé nên Thang Già Nam chỉ đành bắt chuyến tàu từ sáng sớm.

Cậu trở về căn hộ đã hơn ba giờ sáng, Thang Già Nam đã ngồi trên xe được mấy tiếng đồng hồ. Trên đường đi, xe không ngừng xóc nảy nên cậu ngủ không ngon giấc, có chút mệt mỏi. Lúc về, cậu cất quà và tắm rửa sơ qua rồi đi ngủ. Cậu muốn chỉnh đốn lại bản thân, lúc đặt báo thức mới phát hiện điện thoại của mình để trên bồn rửa tay, lúc này cậu mới đứng dậy đi vào nhà vệ sinh để lấy nó.

Thang Già Nam vừa rời khỏi phòng chợt nhìn thấy đèn phòng bếp bật sáng, một bóng người cao gầy đứng trước bình nước, nghe thấy âm thanh, anh quay đầu lại.

Đèn bếp rất sáng, chiếu sáng rất rõ nét mặt người đàn ông, Thang Già Nam có thể nhìn rõ đó chính là Lục Diễn.

Anh ấy vẫn chưa đi?

"Lục Diễn?" Thang Già Nam có chút kinh ngạc: "Tôi còn tưởng anh đã đi rồi."

Lục Diễn nhìn Thang Già Nam một cái rồi tiếp tục uống nước, uống xong, đặt ly nước về vị trí ban đầu rồi quay lại: "Tôi điều chỉnh lại công việc một chút, sẽ ở đây thêm một thời gian."

Ở lại một thời gian nghĩa là cậu vẫn sẽ ở chung nhà với anh ấy phải không?

Thang Già Nam choáng váng.

Lục Diễn tắt đèn đi về phía Thang Già Nam, ánh mắt dừng trên khuôn mặt kinh ngạc của Thang Già Nam trong vài giây, không biết trong lòng anh đang nghĩ đến gì nhưng trong mắt lại có tia lạnh lùng, giọng điệu cũng không tốt lắm. "Thang Già Nam, đừng quên cậu đã hứa với tôi cái gì."

"....." Thang Già Nam sửng sốt, mãi đến khi Lục Diễn đóng cửa lại, cậu mới ý thức được là đang nói đến lời hứa của mình với anh ấy.

Thang Già Nam đã để dồn rất nhiều công việc, ngày nào cậu cũng đi sớm về muộn, tăng ca đến khuya để bù đắp cho những ngày nghỉ. Lục Diễn hình như đang đi nghỉ khác với Thang Già Nam, đi ra ngoài thì đi quán uống cà phê, về nhà thì ngồi ở phòng khách xem thoải mái, khác xa Thang Già Nam bận rộn đến tận khuya.

Ngày 6 tháng 10 Thang Già Nam rốt cuộc cũng làm xong được công việc bị dồn lại, cách kỳ nghỉ Quốc Khánh vẫn còn một ngày, thấy cậu làm việc chăm chỉ nên trưởng phòng đã cho cậu nghỉ một ngày và yêu cầu cậu quay lại nghỉ ngơi, điều chỉnh bản thân cho tốt. Cậu cũng được cho biết là trong kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh sẽ có nhiều việc hơn, những nhiệm vụ quan trọng còn đang đợi cậu.

Thang Già Nam muốn tranh thủ ngày nghỉ để bù lại bữa ăn mà cậu đã nợ Lục Diễn. Nhưng vào thứ 7 lúc ngủ dậy, cậu phát hiện trong phòng khách không có ai. Sau đó cậu mới lấy hết can đảm đi đến gõ cửa phòng ngủ của Lục Diễn, không có ai trong đấy. Sau nhiều lần tìm kiếm, cuối cùng cậu đành phải gọi cho anh, một cuộc điện thoại được gọi qua.

Chuông điện thoại reo lên hai giây liền được trả lời.

"Thang Già Nam." Giọng nói của Lục Diễn vẫn luôn trầm thấp, có thể khiến cho tai người ta run lên. Mỗi lần Thang Già Nam nói chuyện với anh đều có cảm giác như đang thì thầm vào tai cậu,

"Hôm nay anh không có ở nhà...?" Thang Già Nam hít một hơi thật sâu, cố gắng làm cho giọng của mình trở nên bình thường.

"Tôi có việc bận." Lục Diễn nói.

Thang Già Nam vốn muốn hỏi xem buổi trưa anh có thời gian cùng nhau ăn cơm không, nhưng lại thấy như thể cậu muốn giải quyết chuyện này mà lại không có thành ý đãi khách. Suy nghĩ một lúc cậu hỏi lại: "Khi nào anh về?"

Người ở đầu dây bên kia điện thoại im lặng hai giây, Thang Già Nam cũng yên lặng đợi Lục Diễn trả lời, sau đó cậu lại nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ: "Ai đang gọi điện thoại thế? Ai vậy?"

Lục Diễn để điện thoại ra xa, trả lời "Bạn", người phụ nữ mơ hồ nói gì đó, Thang Già Nam không nghe được giọng nói của cô ấy nữa. Sau đó, giọng nói của Lục Diễn lai vang lên: "Tôi có việc phải làm bây giờ, không đi được, buổi tối sẽ về."

"....Ồ." Tầm mắt Thang Già Nam rơi vào một chậu cây xanh tươi ở ban công. Cậu nhìn thấy ánh nắng chiếu lên từng lá cây hoà lẫn vào giọt nước phản chiếu môt tầng ánh vàng. Trong điện thoại, hai người lại im lặng. Lục Diễn có lẽ đang đợi Thang Già Nam giải thích mục đích gọi điện của mình nhưng Thang Già Nam thực sự không biết nói gì, một lúc sau mới đành phải nói: "Vậy cậu cứ làm việc đi, tôi cúp trước."

Lục Diễn trầm mặc môt lát, sau đó nói: "Được."

Cuộc gọi kết thúc, màn hình hiển thị thời lượng gọi là hai phút tám giây.

– Edit tại Paradise of Danmei

Thang Già Nam đi tới sô pha ngồi xuống ngay chỗ Lục Diễn xem tin tức ngày hôm qua, cậu tựa hồ có thể cảm nhận được hơi ấm nhỏ nhoi còn sót lại của Lục Diễn.

Vừa nghe đươc giọng nói của người phụ nữ, một cảm giác như thất tình chợt dâng lên trong lòng khiến hơi thở của Thang Già Nam dần trở nên nặng nề. Thang Già Nam biết cậu và Lục Diễn sẽ không bao giờ thành, một ngày nào đó Lục Diễn sẽ kết hôn sinh con, chung sống với một người khác cả đời, nhưng Thang Già Nam lại luôn không thể khống chế được nỗi buồn của mình, thậm chí nó còn tệ hơn khi cậu chứng kiến Lục Diễn ở cùng một cô gái lúc còn ở trường đại học.

Rõ ràng chỉ là tình yêu đơn phương nhưng lại đau đớn đến thế, Thang Già Nam cảm thấy mình thật sự rất thất bại. Cậu cảm thấy chán nản, tuỳ ý nhìn quanh phòng, nhìn thấy hình bóng của Lục Diễn ở khắp nơi. Cậu như trở lai tám năm trước, suốt ngày lo lắng và đau lòng, trong đầu chỉ có mỗi Lục Diễn.

Không.

Nó sẽ không bao giờ lặp lại nữa.

Thang Già Nam tự nhủ nếu đã là do duyên trời gặp nhau thì cậu phải nói lời tạm biệt với Lục Diễn theo một cách khác, chấm dứt hoàn toàn mối tình bí mật đầy đau lòng này để trở lại cuộc sống bình thường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play