Một tia sáng xuyên qua cửa sổ thủy tinh trong suốt chiếu vào phòng khách hình thành những bóng sáng lốm đốm trên giường, vài giây sau trong căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng chuông điện thoại di động dồn dập.
Một bàn tay thon dài trắng nõn dưới lớp chăn chậm rãi thò ra, mò mẫm hồi lâu mới lấy ra chiếc điện thoại di động từ khe hở ở giữa các ván giường.
Thang Già Nam nheo mắt, trả lời điện thoại.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng Lý Vĩ: "Alo, Nam Tử, mày sao rồi? Cơ thể có ổn không?"
Thang Già Nam nửa mê nửa tỉnh, thấp giọng "Ừm" một tiếng.
"Ngày hôm qua mày uống rượu đến mức suýt chút nữa làm dạ dày...dọa tao sợ hãi một trận. À đúng rồi, nhớ cảm ơn bạn cùng phòng của mày, mày nôn khắp người, quần áo dơ đều do người ta giúp mày đổi..."
Lý Vĩ một hơi nói ra rất nhiều lời, Thang Già Nam vừa nghe liền bối rối, mãi đến khi cúp điện thoại cậu mới phản ứng lại.
Cậu có bạn cùng nhà hồi nào?
– ( Edit tại Paradise of Danmei)
"Bạn của tôi đến Nghi Thị đi công tác, ở một tuần liền đi, quên báo cho cậu trước một tiếng, xin lỗi nha." Điện thoại bên kia, giọng điệu của chủ nhà có chút hối lỗi.
Thang Già Nam nhìn tủ giày trước cửa nhiều thêm một đôi dép nam, cuối cùng cũng yên tâm "Nếu là bạn thì không sao."
Buổi sáng, Lý Vĩ nói tối hôm qua ở nhà nhìn thấy một người đàn ông xa lạ, Thang Già Nam còn tưởng là trộm nên gọi điện thoại cho chủ nhà mới biết đối phương là bạn cùng phòng mới vào ở.
Chủ nhà cười một tiếng, lại nghĩ đến tới cái gì đó, "Người bạn này của tôi có tính tình hơi lạnh lùng, lúc đi cùng cậu mà cậu ấy làm mặt thối thì mong cậu kiên nhẫn một chút, với cái đức hạnh như thế tôi nói kiểu gì cũng không sửa được. Chờ cậu ta đi rồi tôi sẽ đãi cậu một bữa cơm."
Anh ta tính tình lạnh lùng, thế mà tối hôm qua lại còn giúp cậu đổi cả quần áo dơ à?
Thang Già Nam trong đầu lóe lên tia nghi vấn, sau lại cảm thấy người này hẳn là tính cách có phần chậm nhiệt, vì thế liền cười nói: "Ăn cơm thì khỏi đi, vốn dĩ cũng không phiền lắm."
Nói chuyện với chủ nhà thêm vài câu nữa, Thang Già Nam liền gác điện thoại.
Thang Già Nam nhìn chằm chằm đôi dép nam kia vài lần, về lý mà nói thì nên bày tỏ thành ý gì đó và trực tiếp nói lời cảm ơn với người này nhưng mãi cho đến tối Thang Già Nam tắt đèn, người bạn cùng phòng này cũng không thấy mặt mũi đâu.
–
Thứ hai đầu tuần đi làm, trưởng phòng gọi Thang Già Nam với Lý Vĩ lên văn phòng, nói là có một hạng mục muốn thương thảo, ý định để hai người bọn họ đi theo phó phòng học tập, tích lũy kinh nghiệm. Trưa hôm đó, hai người cùng nhau đi đến phố S ở phía nam thành phố.
Phía nam thành phố là một khu phố thương mại sầm uất, có rất nhiều doanh nghiệp nổi tiếng được đặt tại đây. Địa điểm bàn bạc hẹn là một quán cà phê phong cách tao nhã của gia đình, lúc Thang Già Nam đi đến đó đã nhìn thấy ba người đàn ông mặc âu phục, chân mang giày da ngồi bên trái cạnh tủ kính.
Phó phòng lễ phép mỉm cười bước tới bắt tay từng người đối diện rồi tự giới thiệu, Thang Già Nam đứng bên cạnh Lý Vĩ, ánh mắt quan sát từng người một, tầm mắt rơi xuống người đàn ông vóc dáng cao nhất bên trái liền sửng sốt một chút.
"Tôi là Lục Diễn."
Người này mặc một thân âu phục màu đen, bề ngoài cực kỳ uy nghiêm, trong từng động tác toát lên sự chững chạc và điềm tĩnh, lúc giới thiệu bản thân, anh ta không cười quá nhiều, lịch sự bắt tay với phó phòng sau đó là Lý Vĩ và cuối cùng đưa tay về phía Thang Già Nam.
Thang Già Nam sững sờ nhìn người đàn ông anh tuấn, cảm thấy hơi mơ màng. Trong lúc Thang Già Nam đang mất hồn Lục Diễn vẫn luôn bảo trì tư thế duỗi tay, bên cạnh Lý Vĩ cảm thấy Thang Già Nam quá chậm chạp không trả lời, nôn nóng ở phía sau kéo cậu một cái, Thang Già Nam giật mình lấy lại tinh thần.
"Tôi là Thang Già Nam.". Nha𝑛h mà khô𝑛g có q𝓾ả𝑛g cáo, chờ gì tìm 𝑛gay + TR𝗨𝑴 TR𝗨YỆN.V𝑛 +
Trong cái nhìn chăm chú mang theo vẻ lạnh lùng của Lục Diễn, Thang Già Nam chậm rãi giơ tay lên nắm lấy bàn tay ấm áp của Lục Diễn, hai tay nắm lấy nhau chưa đầy nửa giây, Lục Diễn thu tay lại, tầm mắt cũng theo đó rời khỏi Thang Già Nam, khuôn mặt như là một vị thần lãnh đạm, Thang Già Nam có cảm giác có chút xa cách.
Cũng đúng, đối mặt một người bạn đã ra đi không lời từ biệt, Thang Già Nam cũng không hy vọng xa vời Lục Diễn có thể nhiệt tình đáp lại trong cuộc gặp gỡ của họ, làm như không thấy mới là biểu hiện bình thường nhất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT