Thang Già Nam bị mất ngủ.

Những lời cuối cùng của Lục Diễn như một lưỡi dao đâm vào trái tim cậu, không lúc nào là không nhắc nhở cậu về việc tám năm trước kia dứt khoát rời đi, làm tổn thương trái tim bạn thân tốt nhất.

Nhưng nếu như Thang Già Nam không lựa chọn rời đi, cậu không cách nào tưởng tượng được nếu Lục Diễn biết được bạn tốt của mình lại ôm tâm tư khác với mình sẽ có suy nghĩ như thế nào, kết quả có thể hai người đến cả việc làm bạn bè bình thường nhất cũng không thể.

So với việc bị Lục Diễn chán ghét, Thang Già Nam tình nguyện trở thành người xa lạ với anh.



Ngày hôm sau, Thang Già Nam mang theo cặp mắt gấu trúc đến công ty.

Lý Vĩ nhìn thấy bộ dáng đầy hơi thở chết chóc của Thang Già Nam thoáng giật mình "Nam Tử, mày sao thế, lại thức đêm chơi game à?"

Thang Già Nam: "Tao bị mất ngủ, ngủ không đủ giấc."

"Sao trước kia tao chưa từng thấy mày còn có thể bị mất ngủ?" Lý Vĩ kinh ngạc, đi tới khoác vai cậu. "Có chuyện gì phiền lòng hả? Nói với anh đây, anh đây giúp mày giải quyết tâm sự."

"Không có gì nghiêm trọng, ngủ một giấc là ổn thôi." Thang Già Nam nở một nụ cười đầy mệt mỏi, Lục Diễn cùng bọn họ mối quan hệ công việc thường gặp mặt, Thang Già Nam không muốn làm vấn đề này trở nên phức tạp hơn.



Cho đến hai ngày sau, Thang Già Nam cũng chưa gặp lại Lục Diễn khi ở nhà trọ, một phần là bởi vì thứ ba, thứ tư lượng công việc nhiều, buổi tối tăng ca đến tối muộn, hai là vì Thang Già Nam cảm thấy Lục Diễn không muốn gặp mình nên mới luôn kéo dài thời gian chạm mặt nhau.

Nghĩ vậy, Thang Già Nam ít nhiều cảm thấy có chút có lỗi với Lục Diễn, chính mình ở đây làm cho Lục Diễn có nơi ở nhưng lại không muốn về, như vậy trong mấy ngày nay chắc là Lục Diễn ở tại khách sạn nhỉ?

Ý nghĩ này rất nhanh bị Thang Già Nam bóp nát bởi vì hôm thứ năm Lục Diễn trở về nhà trọ, đang tắm được một nửa lại không có nước. Thang Già Nam sau khi tan làm trở về, lúc mở cửa ra lập tức thấy Lục Diễn một thân cơ bắp, trên người quấn một cái khăn tắm đang dựa vào cửa phòng tắm nói chuyện điện thoại.

Thang Già Nam ngơ ngác nhìn Lục Diễn để trần thân trên, hình ảnh này quá kích thích thị giác, tay nắm cửa qua một thời gian vẫn chưa rút lại, cho đến khi ánh mắt Lục Diễn nhìn sang mới có chút xấu hổ dời tầm mắt đi.

Vừa rồi Thang Già Nam thấy rõ ràng, tóc Lục Diễn vẫn còn lưu lại bọt dầu gội đầu chưa được tẩy rửa sạch sẽ, có thể phỏng đoán được là do phòng tắm gặp vấn đề.

Thang Già Nam chần chừ chốc lát, hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao?"

"....." Lục Diễn vẫn còn đang nghe điện thoại, nghe Thang Già Nam hỏi nên không cùng người bên kia nói chuyện tiếp mà nhìn về phía Thang Già Nam, trầm mặc vài giây sau đó mở miệng, thanh âm nặng nề: "Vòi hoa sen bị hỏng rồi, không có nước."

Đầu vòi hoa sen bị hỏng?

( Edit tại Paradise of Danmei)

Thang Già Nam ở đây gần một tháng, vòi hoa sen vẫn luôn dùng tốt, sao đột nhiên lại hỏng rồi? Vì thế cậu đặt túi xách xuống, nói: "Để tôi xem."

Lục Diễn trầm mặc nhìn Thang Già Nam như là đang hoài nghi cậu có biết cách để sửa lại vòi hoa sen hay không, lại như nhớ đến gì đó lại giữ im lặng. Bước sang một bên để Thang Già Nam tiến vào.

Từ khi tốt nghiệp, Thang Già Nam một mình thuê nhà, mọi việc đều tự mình làm. Những chuyện như vòi nước rò rỉ hoặc thay bóng đèn đều tự làm, chưa bao giờ phải gọi người đến giúp.

Thang Già Nam cởi áo khoác vest ra đặt ở ghế sô pha, xắn tay áo sơ mi cao đến khuỷu tay lộ ra cánh tay mảnh khảnh. đi tới bên cạnh vòi sen sau đó vặn mở công tắc. Vòi sen từ đầu đến cuối đều không có chút phản ứng gì, vì thế cậu tháo vòi hoa sen ra rồi lắp lại.

Ánh đèn trong phòng tắm ấm áp,chiếu từ trên đỉnh đầu chiếu xuống tạo thành nên bóng đen trên mặt Thang Già Nam. Lục Diễn tựa người vào cửa phòng chăm chú nhìn Thang Già Nam, tầm mắt từ sườn mặt cậu nhìn xuống đến vùng ngực đang phập phồng hô hấp, đến đôi dép lê phiên bản mini của Minion trong con ngươi ngăm đen có thêm chút ẩn nhẫn khó có thể phát hiện.

Sau khi lắp lại, Thang Già Nam lthử mở công tắc một lần nữa, phát hiện vẫn không có nước. Vậy vấn đề không phải ở vòi hoa sen. Vì thế cậu lại kiểm tra một chút ở chỗ khác phát hiện vòi nước cũng không có nước, có lẽ là bị nghẹt ở trong ống.

"Vòi hoa sen không gặp vấn đề gì, có thể là ống nước bị tắt." Thang Già Nam quay đầu. "Tháo ống ra xem bên trong, có thể sẽ tốn chút thời gian."

Lục Diễn và Thang Già Nam cách nhau không xa, Thang Già Nam vừa quay đầu lại, Lục Diễn có thể nhìn thấy trên trán cậu lấm tấm chút mồ hôi, trên mặt cũng có chút ửng hồng, đôi môi bởi vì nói chuyện liên tục khép mở, một giọt mồ hôi thừa dịp liền chảy vào trong khoé miệng nhưng vẫn không bị phát hiện.

"........" Lục Diễn sắc mặt trầm xuống, anh nhìn đi chỗ khác, âm thanh khàn khàn vài phần: "Tuỳ cậu."

Hai mươi phút sau, Thang Già Nam rốt cuộc cũng sửa xong ống nước, lúc quay đầu lại mới phát hiện Lục Diễn thế mà vẫn luôn ở cửa đợi cậu, có chút ngượng ngùng, nhanh chóng dọn dẹp lại dụng cụ nhường phòng cho anh.

"Đã sửa xong rồi, anh tiếp tục tắm đi..."

Rõ ràng Thang Già Nam cái gì cũng không có làm sai, trên gương mặt lại mang theo vài phần hối lỗi. Lục Diễn nhìn chằm chằm gương mặt có chút hồng của cậu, bỗng nhiên nói: "Thang Già Nam, tôi vẫn còn đang đợi cậu cho tôi một lời giải thích."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play