Thẩm Ngôn cầm hai trái cà chua ở bên cạnh rửa sạch, lông mi nhỏ dài nồng đậm buông xuống, biểu cảm nghiêm túc.
Ngón tay cậu thon dài trắng nõn, hình dáng bàn tay dưới làn nước cọ rửa như ẩn như hiện, móng tay lộ ra màu phấn nhàn nhạt, như đóa hoa trắng trải qua chăm sóc, thuần khiết vô hại.
Được màu đỏ làm nổi bật, màu sắc đối lập càng thêm rõ ràng, xúc cảm chạm vào như ngọc làm người ta liên tưởng đến tác phẩm nghệ thuật tinh tế.
【 trời má, tay này!! 】
【 mami ơi, tay này cũng đẹp quá, P cũng không dám P như vậy. 】
【 tay khống đã lên! Đã chụp hơn trăm tấm ——】
【 sao sẽ có người hoàn mỹ vậy được? Anh trai nhỏ Thẩm Ngôn không chỉ có giá trị nhan sắc cao, tay còn đẹp như vậy. 】
【 màn ảnh có thể rõ ràng thêm một chút không? Mờ quá, tổ tiết mục quả thực đang phí phạm của trời! tui giân á. 】
Hai camera vẫn luôn quay ở phòng bếp, phần lớn hình ảnh đều là Hạ Văn Xuyên đeo tạp dề làm đồ ăn.
Người đàn ông mang tạp dề màu đen, dây lưng thắt hơi chặt, phác họa eo thon chắc cùng một đôi chân dài nghịch thiên, cùng với cơ bắp cánh tay hữu lực.
Động tác ướp thịt bò và xắt rau của hắn cực kỳ thuần thục, biểu tình tập trung đầy sức quyến rũ, dù đang ở phòng bếp cũng không bị dính khói dầu, vẫn không dính bụi trần như cũ.
Dùng theo cách nói của dân mạng, phim thần tượng cũng không ra cảm giác ngầu thế này.
Hạ Văn Xuyên cho dù là nhan sằc, dáng người hay khí chất đều nghiền áp những diễn viên lưu lượng kia, sự tao nhã kia toát ra từ trong xương cốt, người khác rất khó bắt chước.
Nhận được phản hồi từ hậu trường, trong đó một camera lập tức đi vào bên cạnh Thẩm Ngôn, chuyển màn ảnh vào trong bồn rửa.
Vốn dĩ anh ta vẫn chưa hiểu, rửa đồ thôi thì có gì đẹp để quay, nhưng lúc thật sự nhìn đến mới hiểu được.
Bởi vì tay Thẩm Ngôn thật sự quá đẹp.
Anh ta lúc quay các chương trình, người muôn hình muôn vẻ đều từng gặp, cũng gặp không ít minh tinh, nhưng không ai có đôi bàn tay xinh đẹp như vậy, căn bản không thể dời mắt.
Camera không khỏi kéo màn hình càng gần, dùng hoàn toàn kiên nhẫn tới quay.
Trái cà chua hình dáng no đủ được thanh niên nắm trong tay, hai màu sắc trắng đỏ đối lập, bọt nước chảy xuống dọc theo đầu ngón tay trắng, càng làm nó thêm bóng loáng mềm mại, dưới ánh đèn sáng nhàn nhạt.
Cùng với tiếng nước róc rách, toàn bộ hình ảnh tinh xảo, chân thật, cảnh đẹp làm người ta vui vẻ.
Nhưng mặc cho Thẩm Ngôn rửa cẩn thận đến mức nào, vài phút sau, tiếng nước cũng ngừng lại.
Người xem phòng phát sóng trực tiếp đều có chút chưa đã thèm.
Cảnh đẹp như vậy bọn họ có thể xem cả ngày!
Thanh niên cầm ‘chiến lợi phẩm’ đi vào bên cạnh người đàn ông, nhìn đối phương thuần thục động tác, trong mắt hiện lên một tia tán thưởng: “Hạ Văn Xuyên, em rửa xong rồi.”
“Ừ, rửa sạch sẽ lắm.” Hạ Văn Xuyên nhìn vài lần rồi đánh giá, khuôn mặt thanh lãnh nhu hòa xuống, mắt xuất hiện chút tia sáng.
Hắn rất nhanh cởi bao tay dùng một lần, cầm lấy đầu ngón tay còn dính nước.
“Nước hơi lạnh.” Người đàn ông rút ra khăn giấy, rũ mắt lau khô từng ngón tay của thanh niên, động tác ôn nhu lại tinh tế, như đang làm một việc cực kỳ thần thánh.
【 a a a, kích động đến mức điên cuồng đấm bàn. 】
【khóe miệng nâng lên vẫn luôn chưa khép lại. 】
【 còn chưa ăn cơm, nhưng đã ăn no cơm chó, ợ ~】
【 oa, ngọt quá ngọt quá! ngọt quá 】
【 hai người kia thật sự xứng đôi quá, chuyển Cục Dân Chính đến cho hai người, xin hai người kết hôn tại chỗ đi!】
Cảm thụ được ngón tay truyền đến độ ấm, Thẩm Ngôn không biết vì sao tim đập đến hơi nhanh.
Rõ ràng cậu và Hạ Văn Xuyên đã có hành động thân mật hơn rồi, nhưng cảm giác này ——
Cậu nói không nên lời, có lẽ đây là cảm giác yêu đương theo mọi người nói.
Rất làm người ta động tâm, nội tâm tràn ngập vui vẻ và ngọt ngào, khiến người ta không thể kiềm chế hãm sâu vào trong.
“Kế tiếp muốn em làm cái gì?” Thẩm Ngôn đặt cà chua được cắt nhỏ vào mâm, thứ mọng nước này làm cậu cảm thấy thật kỳ diệu.
Đầu ngón tay trắng dính chút cà chua, có chút lành lạnh, nhưng mùi rất thơm, cậu rất thích.
Thẩm Ngôn nhìn đến khoai tây đã được gọt vỏ, hỏi: “Cái này cũng phải cắt sao?”
Hạ Văn Xuyên đang chiên ức gà, có chút không rảnh tay, “Ừ. Cậu đi nghỉ đi, để tôi làm.”
Lâm Thừa Hiên lúc này đã đi tới, nhìn về phía người đàn ông dù bận rộn vẫn đẹp trai tao nhã như cũ: “Cần hỗ trợ không? Tôi giúp anh cắt rau, một mình anh sợ không làm xuể.”
Cậu ta ở bên cạnh quan sát trong chốc lát, phát hiện Thẩm Ngôn xác thật không biết nấu cơm, đến việc làm người hỗ trợ cũng rất miễn cưỡng, ngón tay bên người lỏng lại nắm chặt
Đây là cơ hội của cậu ta.
Cậu ta phải muốn chủ động một ít, mới có khả năng được đối phương chú ý.
Lâm Thừa Hiên có dự cảm, hai người này… Rõ ràng mới ngày đầu tiên gặp mặt, lại có bầu không khí không ai chen vào được.
Nếu lại không hành động, cậu ta khả năng cơ hội cũng không có.
Tổ chương trình cũng cổ vũ các vị khách dũng cảm theo đuổi.
Trước khi quan hệ được định tới, sáu vị khách quý đều có quyền lợi theo đuổi người khác, người bị theo đuổi không thể từ chối quá rõ ràng, cho dù xuất phát từ phong độ thân sĩ hay từ quy định.
Một chương trình yêu đương, giữa khách quý có thể tràn ngập mùi thuốc súng, có thể sóng gió gợn sóng, cạnh tranh với nhau, nhưng nhất định không thể yên bình.
Tiết mục tổ hận không thể mỗi ngày Tu La tràng, lấy nó để tạo đề tài, tăng nhiệt độ cho chương trình.
Hạ Văn Xuyên nhàn nhạt nhìn cậu ta một cái, thanh âm lãnh đạm trước sau như một: “Cảm ơn, không cần.”
Cùng thời điểm đối mặt Thẩm Ngôn như hai người khác nhau.
“… Vậy chúc hai người hợp tác thuận lợi.”
Lâm Thừa Hiên hít sâu một hơi, tận lực khéo léo nói ra những lời này, biểu cảm trên mặt lại có chút miễn cưỡng.
Bản thân cậu ta có điều kiện, bằng cấp gia cảnh đều cực kỳ xuất chúng, người theo đuổi đông đảo, lại liên tiếp bị từ chối, đối với lòng tự trọng của cậu ta mà nói là đả kích không nhỏ.
Lực chú ý Thẩm Ngôn căn bản không ở trên người đối phương, mà dừng trên khoai tây.
Sờ lên loại rau này hơi cứng, hoàn toàn khác cà chua, “Cái này để em cắt, phải cắt thành hình gì?”
Lục Từ lại đây rót nước, cầm ly nước đứng một bên, nhìn thoáng qua ớt xanh chuẩn bị trong mâm, “Cắt thành sợi, làm khoai tây sợi xào cay tương đối ngon miệng.”
Thẩm Ngôn chuyển tầm mắt đến trên người cậu ta: “Sợi? Là kiểu sợi rất mỏng này sao?”
Lục Từ vừa muốn trả lời, Hạ Văn Xuyên đã tắt bếp ga đi tới, mặt so với trước đó càng lạnh thêm.
Trong tay hắn cầm dụng cụ bào sợi, hoàn toàn hấp dẫn ánh mắt thanh niên lại: “Ừ. Cắt thành sợi dài nhỏ, đây là dụng cụ.”
“À.” Thẩm Ngôn lần đầu tiên nhìn thấy dụng cụ này, cảm thấy rất mới lạ, khi cậu muốn duỗi tay nhận lấy, lại bị người đàn ông nhẹ nhàng cầm đầu ngón tay: “Để tôi, rất dễ bị thương.”
【 ô ô, quá ngọt, ngọt đến ngất.】
【tiếp xúc tứ chi X2, ông chủ rất thích chạm vào Ngôn Ngôn. 】
【 đâu chỉ chạm vào, Hạ tổng còn muốn làm sâu hơn kìa ——】
【 khụ khụ, khuôn mặt nhỏ hiểu 18+. 】
【 anh Từ thảm ghê, mới hấp dẫn lực chú ý được một giây, đã bị ông chủ đoạt đi rồi. 】
【 cậu ta cũng cố ý lại đây, nhìn ly nước đầy nhóc kìa. 】
【 ủa đựa, thì ra là thế!! 】
【anh Từ đẳng cấp hơn Lâm Thừa Hiên nhiều. 】
Lục Từ bưng ly nước lên uống một ngụm, tùy tay đặt mép bàn: “Loại này dùng không tốt đâu, bào ra sợi không được đều.
Muốn xem thử khả năng dùng dao của tôi không? Bảo đảm cậu vừa lòng.”
Tầm mắt Hạ Văn Xuyên nhìn về phía anh ta càng thêm lạnh băng, môi mỏng mím chặt, liền độ ấm chung quanh đều giảm xuống vài độ.
Thẩm Ngôn cầm lấy khoai tây đặt trong tầm tay, cười nhạt: “Tôi muốn tự mình cắt.”
Người đàn ông nhìn đôi mắt rực rỡ của cậu, im lặng giây lát, cất chất giọng trầm, “Được.”
Hắn từ trước đến nay không thể từ chối bất kỳ yêu cầu gì của thanh niên.
Lục Từ cũng nói: “Được, vậy cậu thử xem. Cắt từ từ thôi, để ý khoảng cách ngón tay với dao, đừng để gần quá……”
【? Sao tự nhiên thành lớp dạy nấu ăn rồi? Những người khác còn chờ ăn cơm đó. 】
【 người mới học ngàn vạn đừng không biết lượng sức đi cắt khoai tây sợi, thảm không nỡ nhìn. 】
【 tôi đánh đố, bữa cơm tối này 9 giờ cũng chưa ăn được ——】
Bình luận này vừa được gửi ra, người phòng phát sóng trực tiếp liền mất tiếng.
Chỉ thấy Thẩm Ngôn cắt khoai tây thành hai nửa, thử cảm xúc dao trước; ngay sau đó, nửa củ khoai tây nhanh chóng được cắt thành miếng có độ dày tương tự —— là kiểu mỏng dính như cánh ve, có thể để ánh sáng xuyên qua.
Cùng với tiếng lưỡi dao đánh vào tấm thớt gỗ ‘cộp cộp’, từng miếng lát lần lượt sắp hàng kề bên, tốc độ nhanh lại rất đều đều, có thể gọi là phúc âm cho chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Tay thanh niên rất đẹp, ngón tay thon dài như ngọc, dưới ánh đèn như sáng lên; động tác càng không thể chỉ trích, toàn bộ hình ảnh hoàn toàn là một hưởng thụ cái đẹp.
Làn đạn lặng ngắt như tờ, hai camera ngừng thở từ quay từ những hướng khác nhau, hận không thể gắn màn hình lên tay cậu.
Ước chừng một phút lúc sau, hai khoai tây lớn bằng nắm tay toàn bộ bị cắt thành sợi, chỉnh tề bày biện ở mặt bàn, vừa dài vừa mỏng, kỹ thuật xắt rau đều đều, đến cả đầu bếp cũng phải khen một tiếng xuất sắc.
【 đệch, đệch!! 】
【 tui bị ngạc nhiên, kỹ thuật xắt rau này, giời ơi ——】
【 hừ, ai còn dám nói Ngôn Ngôn của chúng ta không biết nấu cơm! 】
【 vốn tưởng rằng là đồng thau, kết quả là cái vương giả, quá giỏi. 】
【 hình ảnh thoải mái ghê chèn, chờ tập này được đăng lên tui muốn xem một trăm lần! 】
【 thiệt là yêu Ngôn Ngôn, Ngôn Ngôn ngầu nhất. 】
Lục Từ cũng khiếp sợ nháy mắt, nhìn từng sợi có độ mỏng đều nhau được xếp chỉnh tề, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Ngôn càng sâu, “Kỹ thuật cắt rau đẹp quá, tôi hổ thẹn không bằng. Trước đó có phải đã từng luyện tập không?”
“… Xem như vậy.” Thẩm Ngôn trả lời thật sự tùy ý.
Cậu nhìn khoai tây sợi đã được cắt, trong lòng nhiều vài phần thỏa mãn.
Thẩm Ngôn trời sinh mẫn cảm với vũ khí, cho dù là súng nguyên tử, chủy thủ, kiếm quang, hay dao laser giải phẫu, đều có thể nhanh chóng nắm giữ.
So sánh với vũ khí, dụng cụ cắt gọt trước mắt ngược lại tương đối đơn giản, từ đầu tới đuôi bảo trì lực đạo và tốc độ giống nhau là được.
Thẩm Ngôn nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông, ý cười nhợt nhạt: “Hạ Văn Xuyên, em cắt xong rồi.”
Hạ Văn Xuyên lấy dao trong tay cậu đặt ở một bên, biểu tình căng chặt rốt cuộc thả lỏng: “Mệt sao? Còn lại giao cho tôi.”
Mắt tím Thẩm Ngôn hơi cong: “Được.”
Lục Từ lại liếc mắt nhìn thanh niên một cái, dùng động tác uống nước giấu đi tầm mắt nóng rực.
Thẩm Ngôn khác với những người anh ta từng gặp trước đó.
Không chỉ có giá trị nhan sắc cao, còn có một khí chất độc đáo, làm anh ta tâm động.
Loại người như bọn họ, đã gặp các loại phong hoa tuyết nguyệt, ngợp trong vàng son, có thể gặp được một người tâm động quá khó.
Còn khó hơn trúng sổ xố.
Cho nên thời điểm chân chính gặp được, bọn họ sẽ nắm chắc cơ hội, tuyệt sẽ không dễ dàng buông tay.
*
7 giờ 40 phút tối, từng món ăn được bê lên bàn, đặt ở vị trí trung tâm.
Có khoai tây sợi chua cay, cà chua xào trứng, hạt sen xào, rau trộn dưa chuột, còn có hai món nhiều protein như bò bít tết, tôm sốt chanh, còn có một tô lớn gỏi gà và mì ống sốt cà chua, khỏe mạnh còn ngon miệng.
Bàn ăn dài khoảng ba mét được trải khăn trải bàn dùng một lần, bộ đồ ăn cao cấp đặt hai bên, cánh hoa hồng và các loại hoa khô khác rải rác ở trung tâm, chiếc đèn chùm cổ điển phía trên đầu có ánh sáng dịu nhẹ, tạo nên một khung cảnh lãng mạn.
Lục Từ dọn xong bộ đồ ăn: “Có thể ăn cơm, mọi người ngồi trước đã.”
Trong chương trình yêu đương, số ghế cũng là vòng cực kỳ quan trọng.
Mỗi người đều muốn ngồi cùng với người mình có hảo cảm, ngồi đối diện hay bên cạnh là lựa chọn tốt nhất.
Ngày đầu tiên mọi người còn chưa quen, ngồi đối diện sẽ có chút xấu hổ, cho nên vị trí tốt nhất là ở bên cạnh.
Đã tiện quan sát, còn có thể gắp đồ ăn cho đối phương, rót rượu, tăng độ thân mật.
Bạch Nhược Hàm trước hết chiếm vị trí trung gian bên trái, vậy thì ba mặt cậu ta đều có khách, cơ hội càng nhiều.
Lâm Thừa Hiên cảm xúc không cao, trực tiếp ngồi sang bên phải, nhìn chằm chằm chén đũa trước mắt, ánh mắt tự do.
Lục Từ nhìn chung quanh một vòng, nhíu mày, số ghế này… Xác suất anh ta ngồi cùng Thẩm Ngôn rất thấp.
Thường Úc chậm rì rì từ trên sô pha ngồi dậy, nhìn thoáng qua hướng thanh niên.
Cậu chàng đang đợi đối phương ngồi xuống, hy vọng có thể cách cậu càng gần một ít.
Thẩm Ngôn dưới sự trợ giúp của người đàn ông cởi tạp dề, động tác tự nhiên kéo cổ tay của hắn: “Chúng ta ngồi ở bên kia đi.”
Cậu chỉ hai vị trí bên cạnh Lâm Thừa Hiên.
Hạ Văn Xuyên rũ mắt nơi được nắm, ngực một mảnh nóng bỏng, giọng cũng mang theo độ ấm: “Được.”
Thẩm Ngôn nhớ tới hành vi chủ động của Lâm Thừa Hiên, kéo ghế ở giữa ra, ngăn cách hai người.
Sau khi ngồi xuống, cậu dùng một tay chống cằm nhìn về phía người đàn ông, mắt tím đẩy ra ý cười. nhợt nhạt
Cậu đột nhiên phát hiện dục vọng chiếm hữu bản thân cũng rất mạnh.
Cho dù là không gian ý thức, cũng không nghĩ muốn Văn Xuyên có tiếp xúc nhiều với người khác.
Người này là của cậu, bất luận kẻ nào đều không được nhúng chàm.
Cậu rũ mắt nhìn ly rượu trước mắt, có chút lý giải hành vi ghen của đối phương.
Chính là bởi vì quá thích, mới có thể để ý như thế.
Sáu người theo thứ tự ngồi xuống.
Đối diện Thẩm Ngôn là Bạch Nhược Hàm, hai bên trái phải là Hạ Văn Xuyên và Lâm Thừa Hiên, Thường Úc cùng Lục Từ đành phải lấy lui cầu tiếp theo ngồi xéo qua, nhanh chóng điều chỉnh tâm tình hơi trầm xuống.
Lục Từ mở hai chai rượu vang đỏ, theo thứ tự rót cho mọi người, người được phục vụ là Thẩm Ngôn.
Tâm tư rõ như ban ngày.
Lục Từ: “Cảm ơn hai đầu bếp chuẩn bị bữa tối ngon miệng, cũng cảm ơn chúng ta có thể gặp nhau nơi này, cụng ly ——”
Nhấp nhẹ một ngụm rượu vang đỏ, mọi người đều có chút đói bụng, sôi nổi đụng đũa.
Nếm vài món đồ ăn, bốn người đều bị tài nấu nướng của Hạ Văn Xuyên làm kinh ngạc.
Vốn tưởng rằng người đàn ông đầy xa cách, như mặt trăng cuối trời này chỉ biết một ít nấu nướng, không nghĩ tới trù nghệ lại cao như vậy.
Việc này với phía công mà nói tuyệt đối là điểm cộng to đùng, làm tâm Lâm Thừa Hiên và Bạch Nhược Hàm tâm càng thêm ngo ngoe rục rịch, liên tiếp gửi tới cho Hạ Văn Xuyên ánh mắt tán thưởng và ngưỡng mộ.
Thẩm Ngôn gắp một miếng cà chua, món ăn đầy nước sốt chua chua này cậu rất thích; sợi khoai tây cũng giòn tươi, có độ chua cay vừa phải, hoàn toàn phù hợp với khẩu vị của cậu.
“Ăn rất ngon.” Cậu nghiêng đầu nhìn về phía đối phương, mắt tím cong lên xinh đẹp: “Hạ Văn Xuyên, anh nấu ăn giỏi quá.”
Người đàn ông đang đeo bao tay bóc tôm cho thanh niên, nghe vậy động tác dừng lại, môi mỏng nhịn không được kéo lên, dùng giọng nói dịu dàng nhất từ trước đến nay, đến khó tin, “Nếu thích, sau này mỗi ngày đều nấu cho cậu ăn.”
【 a a a a a, tui muốn điên rồi! 】
【 ông chủ tuyệt quá!! 】
【nam thần cao lãnh nói ra lời nói này, lập tức đánh trúng tâm toy ròi. 】
【 này ai có thể chịu nổi? 】
【 hai người mau kết hôn cho tui, lập tức!! 】
Thẩm Ngôn cảm giác nhịp tim mình không chịu khống chế đập nhanh hơn, bên tai phiếm hồng, mặt cũng có chút nóng lên.
Cái loại cảm giác này giống như cả người ngâm mình ở trong vại mật, toàn thân đều lây dính hơi thở ngọt ngào.
Cậu dùng nĩa cắm vào miếng bò bít tết đặt ở mâm đồ ăn, đôi mắt buông xuống, nụ cười bên môi thế nào cũng không ngăn được.
Hạ Văn Xuyên tháo bao tay xuống, dùng khăn ướt xoa xoa tay, ngón tay thon dài đặt mâm đồ ăn trước mặt cậu, ánh mắt ôn nhu: “Tôm bóc xong rồi, nếm thử xem.”
Thẩm Ngôn bỏ một con tôm đã lột lớn vào trong miệng, mắt tím sáng lấp lánh, bên trong đựng đầy ý cười: “Ăn rất ngon.”
“Hy vọng có thể luôn ăn được tôm sốt chanh ngon như vậy.”
【 Ngôn Ngôn đang đáp lại à?! 】
【 phải, tuyệt đối phải! 】
【 a a a a a a ——】
【 ngọt đến điên cuồng đấm bàn, nói năng lộn xộn. 】
【 tui tuyên bố, chương trình yêu đương này đã đóng máy, CP này khóa chết rồi, chìa khóa tui nuốt luôn rồi! 】
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT