Thẩm Ngôn rõ ràng cảm giác được thái độ đối phương dịu đi, mắt tím cong lên xinh đẹp, ở dưới ánh đèn chiết xạ ra điểm điểm ánh sáng.
Hạ Văn Xuyên nhìn đôi mắt tràn đầy ý cười của cậu, cảm giác tâm yên lặng nhiều năm của mình lại lần nữa nhảy lên, ngón tay thon dài nắm chặt lấy vali, dùng sức đến đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
Chưa bao giờ ý thức rõ hơn hiện tại: Ngoài Thẩm Ngôn, hắn không bao giờ thích bất kỳ ai.
Vĩnh viễn sẽ không.
Chỉ có cậu.
Lục Từ và Thường Úc đi lên đảo vài ánh mắt sang phía hai người, sắc mặt không quá đẹp, không hẹn mà cùng đẩy tốc độ.
Lục Từ buông hai vali trong tay, cánh tay gồ lên rõ ràng, thanh âm hơi trầm xuống: “Đều mang rồi, chia phòng thôi.”
Bên trái cầu thang là ký túc xá khách quý tổ B, phía bên phải là tổ A.
Hai sườn đều là phòng ngủ độc lập, ngoại trừ phòng ở trong góc, cách bố trí không gian gần như giống nhau, điểm khác biệt duy nhất là khoảng cách với nhóm khách còn lại.
Cái gọi là ‘ gần quan được ban lộc ’.
Tuy rằng phòng trong ngoài chỉ cách hơn hơn mười mét, nhưng căn phòng có khoảng cách gần cầu thang nhất kia, liếc mắt một cái là có thể nhìn đến khu nghỉ ngơi bên cạnh, cũng càng dễ dàng sáng tạo cơ hội gặp mặt ngẫu nhiên với khách quý khác.
“Tôi chọn phòng trong cùng.”
Tham quan mấy phòng xong, Thẩm Ngôn chọn phòng tận phía trong, có cửa sổ sát đất có thể nhìn được phong cảnh hồ nước cậu yêu thích lẫn không gian lớn.
Đây là phòng có khoảng cách xa nhất, tất nhiên không ai giành với cậu, Bạch Nhược Hàm thậm chí còn nhìn cậu một cái, ánh mắt có chút ngoài ý muốn.
“Buổi tối tôi có thói quen xuống lầu dưới tập thể hình và tập múa, để tiện hơn tôi chọn căn kế cầu thang này.”
Lâm Thừa Hiên nhìn cậu ta một cái, khẽ cắn môi dưới, tay phải nắm chặt góc áo.
Cậu chàng hiển nhiên cũng muốn chọn, nhưng nếu đối phương đã nói như vậy, cũng chỉ có thể lui làm tiến chon căn phòng thứ hai.
Đối diện, tổ A cũng chia xong.
Hạ Văn Xuyên giống Thẩm Ngôn, chọn phòng trong cùng, cửa phòng hai người vừa lúc đối diện; Lục Từ chọn vị trí gần cầu thang, Thường Úc kế tiếp.
6 người kéo valy về mỗi phòng riêng, sắp xếp quần áo đơn giản.
Nửa tiếng sau, Hạ Văn Xuyên mở cửa phòng, trên người đã thay đổi một bộ quần áo.
Quần áo cậu đơn giản đều được may từ chất liệu cao cấp, đường may vừa vặn thể hiện dáng người vai rộng eo thon không sót chút nào, đồng hồ trên cổ tay cũng thay đổi theo kiểu dáng và màu sắc, mỗi cử động của hắn đều toát lên vẻ sang trọng quý phái.
Bởi vì thói sạch sẽ, cơ bản mỗi ngày hắn đều sẽ đổi hai bộ đồ mới, có thể nói móc treo quần áo di động.
Hạ Văn Xuyên vừa ra, người xem phòng phát sóng trực tiếp tức khắc kêu ngao ngao ‘đẹp trai quá’, thiết lập nhân vật chỉ có thể xuất hiện ở thần tượng, thật là làm người ta không thể ngăn cản.
Lâm Thừa Hiên cũng đổi quần áo, bỏ đi tây trang màu sắc tương đối nặng nề, đổi thành áo hoodie màu trắng cùng quần jean, đồng thời gỡ mắt kính khung bạc xuống, đổi thành len.
Thay đổi thế, khiến cả người thoạt nhìn trẻ lại không ít, tràn đầy hơi thở thanh xuân.
Lục Từ ra tới nghiêm túc đánh giá một phen, ca ngợi: “Trang phục này rất thích hợp với anh.”
“Phải không? Cảm ơn.” Lâm Thừa Hiên giơ tay khảy khảy tóc mái trên trán, nhìn về phía đối phương: “Cậu cũng rất tuấn tú.”
Lục Từ nhướng mày, giọng trầm thấp gợi cảm: “Đó là đương nhiên.”
【 a, giọng trầm của anh Từ muốn giết tui!】
【hai người này rất có cảm giác CP, tôi đặt cược đây. 】
【 không không không, anh Từ chỉ là tương đối thân sĩ, xã giao bình thường thôi. 】
【 không sai, vừa rồi ảnh còn giúp Bạch Nhược Hàm lấy hành lý đó, mười phần khí chất công. 】
Lâm Thừa Hiên cười một chút.
Sự tự tin trên người Lục Từ xác thật thực hấp dẫn người, không phải tự đại, mà hiểu rất rõ ưu thế của mình, đồng thời cực kỳ có phong độ thân sĩ, cũng sẽ chiếu cố cảm xúc người khác, ở cùng anh ta rất nhẹ nhàng.
Cậu ta nháy mắt động tâm, nhưng khóe mắt nhìn về phía Hạ Văn Xuyên đang đi tới phía này, tim đập lại không thể khống chế nhanh hơn.
Nút áo sơmi thắt đến nút trên cùng, thân hình hoàn mỹ cao lớn được bao chặt dưới lớp quần áo, không lộ ra chút da thịt.
Mặt mày thanh lãnh, thể hiện khí chất cấm dục cao lãnh vô cùng nhuần nhuyễn.
Tuy rằng Lục Từ rất ưu tú, nhưng đóa hoa cao lãnh như Hạ Văn Xuyên mới là lý tưởng nhân gian, không ai không muốn vịn cành bẻ xuống.
Đôi mắt Lâm Thừa Hiên không tự chủ di chuyển theo đối phương, trong lòng có vài phần cảm xúc không rõ, có lẽ chờ người đàn ông có thể phát hiện một mặt khác của cậu ta.
Cậu ta đặc biệt đổi một bộ đồ, chính là muốn cho người khác biết, cậu ta cũng không phải tinh anh ngành tài chính chỉ tập trung vào công việc thôi.
Nhưng mà Hạ Văn Xuyên lại xuyên qua cậu ta, đi thẳng tới trước cửa Thẩm Ngôn, giơ tay gõ gõ cửa.
“Tới đây.” Thẩm Ngôn mở cửa, nhìn đến người đàn ông mắt tím hơi sáng lên, một phen kéo lại cổ tay của hắn: “Hạ Văn Xuyên, mau vào đây giúp em.”
“Ừ.” Người đàn ông rũ mắt nhìn về đầu ngón tay trắng của thanh niên nắm mình, trong lòng nóng bỏng, môi mỏng hơi hơi nâng lên, không hề phản kháng bị kéo vào phòng.
Chỉ nghe một tiếng vang ‘bộp’nhỏ, cửa phòng ở trước mắt hai người khác đóng cửa.
Sắc mặt Lâm Thừa Hiên và Lục Từ biến đổi, lại nhanh chóng điều chỉnh lại dáng vẻ mặt, làm bộ không thèm để ý đi dưới lầu.
【 hai người đi vào! 】
【không gian riêng tư, hắc hắc hắc. 】
【động tác Thẩm Ngôn tự nhiên ghê, Hạ tổng cũng không né tránh. 】
【 né tránh? Rõ ràng thích thú được hong. Thời điểm buông tay còn luyến tiếc còn gì, chậc. 】
【 khóe miệng điên cuồng khóe lên, CP Hạ Văn Xuyên X Thẩm Ngôn này tôi khóa kín rồi!! 】
Biệt thự che kín cameras khắp vị trí, chuẩn bị sẵn sàng sinh hoạt hằng ngày của khách quý cho phòng phát sóng trực tiếp, sự việc phát sinh trong phòng cũng hiện ra trước mặt mọi người.
Phòng ngủ Thẩm Ngôn có không gian rất lớn, bên trong trải thảm màu xám, xung quanh rơi rụng không ít quần áo cùng đồ dùng sinh hoạt.
Xuất thân từ gia đình thượng lưu, quần áo thanh niên luôn luôn do người máy thông minh hoặc quản gia người hầu phụ trách, ngày thường rửa sạch, hong khô, sửa sang lại, phối hợp đều không cần cậu nhọc lòng.
Hiện tại đi vào địa cầu cổ, hoàn cảnh sinh hoạt cùng trình độ kỹ thuật khoa học kém quá lớn, có chút vật phẩm cậu chưa bao giờ gặp qua, cũng hoàn toàn không biết nên đặt ở nơi nào, tốc độ sửa sang khá chậm.
Thẩm Ngôn cởi dép lê ra, ngồi quỳ bên cạnh valy tìm kiếm, chiếc áo len dệt kim rộng lộ ra vòng eo thon gọn, làn da mịn màng như ngọc, có thể nhìn thấy vòng eo mịn màng cùng với cặp mông săn chắc, đầy đặn và tròn trịa.
Hạ Văn Xuyên nhìn thoáng qua vị trí camera, bước nhanh che thanh niên ra đằng sau, yết hầu lăn lăn, thanh âm mang theo một chút khàn khàn: “Để tôi.”
Hắn cảm thấy có chút nóng, hình ảnh vừa nhìn đến vẫn luôn hiện lên ở trong đầu, làm giọng hắn khô khốc theo.
Hạ Văn Xuyên nhắm mắt, giơ tay mở hai cúc áo trên cùng, lúc này mới không còn cảm giác căng chặt nữa,
Nút tay áo bằng ngọc bích giá trị xa xỉ cũng bị cởi bỏ, tay áo cuốn lên trên cánh tay thon dài hữu lực, rồi dừng lại ở khuỷu tay, bắt đầu xuống tay sửa sang lại quần áo.
Mà Thẩm Ngôn ở bên cạnh đưa quần áo, hai người phối hợp ăn ý, ngẫu nhiên đối diện cũng đủ làm tim người ta đập nhanh, thét chói tai không ngừng.
【 trời đất ơi, này, này ——】
【 a a a, cứu mạng, tụi tui không có. 】
【 Hạ Văn Xuyên cũng có mị lực quá đi, dáng vẻ gấp quần áo cũng khiến người ta điên cuồng động tâm được! 】
【 Hạ tổng chiều Ngôn Ngôn ghê á. 】
【hình thức hai người này ở chung cho tui cảm giác, bọn họ đã kết hôn. 】
【 đúng đúng đúng, chính là như vậy, cuộc sống hằng ngày ngọt ngào sau kết hôn! 】
Khán giả vừa khiếp sợ việc ổng chủ cao lãnh cấm dục sẽ làm hành động này, lại kinh ngạc với việc hai người tự nhiên thân thuộc, không hề có dấu vết kịch bản.
Dướ điều kiện khách quý chất lượng tốt, giá trị nhan sắc kinh người của Thẩm Ngôn lẫn cốt truyện ngọt ngào ngày đầu tiên, trực tiếp đốt phen lửa nóng cho 《không gian yêu đương 》mùa thứ ba, ratings nổ mạnh, đi thẳng đến đỉnh cao của mùa thứ hai.
*
Hai mươi phút sau, sáu người một lần nữa tụ ở đại sảnh, thương lượng vấn đề bữa tối.
Thể lệ chương trình: Mỗi đêm sẽ có một khách của tổ A và tổ B, hai người cùng nhau hoàn thành bữa tối.
Phòng bếp từ trước đến nay là điểm nhìn nhiều người xem của chương trình yêu đương, cũng là vùng giao tranh.
Các khách quý mỗi người đều có sự nghiệp riêng, ban ngày phải vội đi làm, thời gian ở chung thật sự cũng chỉ có buổi tối cùng cuối tuần.
Dưới hoàn cảnh khẩn trương cạnh tranh như thế, cùng nhau chuẩn bị bữa tối, không thể nghi ngờ sẽ làm hai người nhanh chóng quen thuộc, đồng thời có được không gian độc lập không bị ai quấy rầy.
Ở như thế khẩn trương thả cạnh tranh kịch liệt hoàn cảnh hạ, cùng lên đạt được không bị người quấy rầy độc lập không gian.
Trừ cái này ra, ở trong phòng bếp còn sẽ có rất nhiều giao lưu ngôn ngữ và tiếp xúc tứ chi.
Ví dụ: Hai người đeo tạp dề cho nhau, cùng nhau thảo luận thực đơn, lúc xào rau một người không cẩn thận bị dầu bắt trúng, một bên khác bắt đầu quan tâm chăm xúc, cùng nhau bồi dưỡn ra sự ăn ý, ghi nhớ khẩu vị và sở thích đối phương, vân vân.
Tóm lại, phòng bếp tuyệt đối là địa phương có thể tăng tình cảm nhanh chóng.
Lục Từ nhìn về phía Hạ Văn Xuyên ngồi cùng Thẩm Ngôn, đề nghị: “Như vậy, người biết nấu cơm giơ tay, trong hai người ít nhất có một người biết nấu mới được.”
Những người khác đều tỏ vẻ đồng ý.
Lâm Thừa Hiên không dấu vết nhìn về phía Hạ Văn Xuyên một cái.
Đối phương khí chất cao quý ưu nhã, như mặt trăng tận chân trời không thể chạm đến, vừa thấy đã biết vô duyên với việc nấu nướng dung tục này.
Kỳ thật cậu ta cũng vậy.
Bởi vì là con một gia cảnh đủ đầy, đừng nói nấu cơm, từ nhỏ đến lớn chén cũng chưa rửa được mấy lần.
Nhưng trước khi đến tiết mục, Lâm Thừa Hiên để lên song đặc biệt học một vài cách nấu cơm và salad, cũng đủ để ứng phó sắp xếp từ tổ tiết mục.
Cậu ta sẽ tranh thủ cùng một tổ với Hạ Văn Xuyên.
Bạch Nhược Hàm dùng ngón tay vuốt ve ôm gối, trên mặt nhiều vài phần ý cười.
Cậu ta dưới sự yêu cầu của bà mẹ ảnh hậu, từng học cách làm điểm tâm ngọt, đã sớm chuẩn bị tốt cho tiết mục này.
Ở phương diện trù nghệ, cậu ta nhất định sẽ làm ba công nọ lau mắt nhìn.
Đồng thời cũng có thể tạo thiết lập vừa có giá trị nhan sắc vừa có tài nghệ, làm chuẩn bị tiến vào giới nghệ sĩ.
Thường Úc thì cúi đầu, có chút bực bội cào cào tóc, sắc mặt nặng nề.
Cậu chàng trước nay chưa đi vào phòng bếp, phía trước là không có hứng thú, sau này bắt đầu thi đấu không có thời gian.
Trước đây cậu chàng cảm thấy không sao cả, hiện tại lại cảm nhận được nguy cơ mãnh liệt.
Thẩm Ngôn hẳn sẽ thích nam sinh có tài nấu ăn ngon nhỉ?
Nếu là cậu chàng, cũng sẽ cảm thấy người biết nấu cơm có sức hấp dẫn hơn.
Đáng giận.
Cậu chàng hiện tại học còn kịp không?
Mọi người chỉ suy nghĩ trong chớp mắt, Lục Từ sau khi nói xong, có bốn người giơ tay lên —— từng người là Lục Từ, Hạ Văn Xuyên, Lâm Thừa Hiên cùng Bạch Nhược Hàm.
Hạ Văn Xuyên hiển nhiên là người ngoài dự đoán của mọi người nhất, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người hắn.
【 ủa đệch, ông chủ vậy mà biết nấu nướng?? 】
【 kinh ngạc rơi cằm.jpg】
【nhìn khí chất toàn thân lẫn cách ăn mặc của hắn, không dính đến phòng bếp sợi lông nào á.
【 có lẽ biết nấu một ít cơm Tây? Mấy món đó không quá phức tạp. 】
【trong ba người tổ B ngược lại chỉ có Thẩm Ngôn không biết, cậu ta không phải người ăn chay sao? Sinh viên hàng đầu của Đại học N có thể làm được, còn cậu ta thì không làm được?? 】
【giá trị nhan sắc chạm nóc rồi còn biết nấu ăn làm gì? Ngồi là được rồi. 】
【 không sai, Ngôn Ngôn bị bỏng tui sẽ đau lòng, người khác tùy ý. 】
【 ha ha ha, nhan khống chính tiêu chuẩn kép dị đó. 】
Tuy rằng Thẩm Ngôn lần đầu tiên lộ diện trên mạng, cũng đã hấp dẫn vô số fan nhan sắc, thậm chí leo lên hot search, phòng phát sóng trực tiếp rất nhiều người đều đến vì cậu, nhân khí rất cao.
Lục Từ liếc nhìn về hướng Hạ Văn Xuyên một cái, khẽ nhíu mi, cúi đầu xem đồng hồ: “Hơn 6 giờ rồi, chúng ta chia nhau nhanh một chút.”
Cậu chàng đặt ánh mắt trên người thanh niên, giọng nói từ tính mang theo vài phần dụ dỗ: “Thẩm Ngôn, tôi nấu ăn rất nhanh, tối nay chúng ta một tổ thế nào? Muốn ăn cái gì có thể nói với tôi, tôi tới làm.”
Trên màn hình đều là một chuỗi ‘yoooo’, mũi tên Lục Từ quá rõ ràng, hơn nữa câu cuối cùng đủ ngầu(*), thỏa mãn thiết lập tổng tài bá đạo.
(*)“很苏” là một từ lóng trong tiếng Trung Quốc, được sử dụng để miêu tả một người hoặc một vật có ngoại hình, cử chỉ, hoặc hành động rất hoàn hảo và quyến rũ. Từ này xuất phát từ thể loại tiểu thuyết “Mary Sue” dành cho độc giả nữ, trong đó nhân vật nữ chính thường được miêu tả là rất hoàn hảo, có nhiều tài năng, và được các nhân vật nam trong truyện yêu thích.
Lâm Thừa Hiên cũng chủ động xuất kích, nhìn lại hướng Hạ Văn Xuyên, dùng ngón tay chỉ hắn và bản thân, “Vậy hai chúng ta cùng một nhóm.
Tôi biết chút cơm nhà, nhưng tôi thấy anh hẳn càng quen thuộc với món Tây hơn, hai người chúng ta vừa lúc phối hợp.”
Thường Úc nghe bọn họ thảo luận, duỗi tay kéo mũ áo xuống, tâm tình phiền muộn.
Phân đoạn này cậu chàng căn bản không có ưu thế, cũng không tham gia vào được.
Thẩm Ngôn đang định từ chối, liền nghe được giọng nói lạnh nhạt của Hạ Văn Xuyên, “Tôi và Thẩm Ngôn một tổ.”
Môi mỏng của người đàn ông mím chặt, tầm mắt lạnh lùng nhìn về phía Lục Từ: “Tôi càng hiểu rõ khẩu vị cậu ấy. Hơn nữa, tôi không chỉ biết nấu đồ Tây, cũng biết nấu đồ Trung Quốc.”
“Có thể nấu được món cậu ấy thích ăn.”
【 a a a a a ——】
【 sát khí! Trong ánh mắt ông chủ có sát khí! 】
【 Hạ tổng: Dám mơ ước lão bà của ta, big gan. 】
【 đây hình như là lần đầu tiên ông chủ nói câu dài thế, mấy lúc khác đều là nhàn nhạt ‘ừ’. 】
【 anh Từ: Muốn ăn cái gì thì nói cho tôi. Hạ tổng: Tôi có thể nấu được món cậu ấy thích ăn. Má ơi, mùi thuốc súng này! 】
【 là phân đoạn Tu La tràng tui thích nhất, kích thích quá. 】
Thẩm Ngôn lại không có lắc lư không chắc, nhanh chóng đưa ra lựa chọn.
Cậu nhìn về phía người đàn ông mặt mày lạnh lùng, mắt tím hơi cong: “Tôi cùng Hạ Văn Xuyên một nhóm, bữa tối hôm nay để chúng tôi phụ trách.”
Hai người nhanh chóng rời khỏi phòng khách, hướng tới phòng bếp, đến cả bối cảnh cũng phù hợp như vậy.
Lâm Thừa Hiên có chút ảm đạm cúi đầu.
Cậu ta đã chủ động bán ra một bước, lại vẫn thất bại.
Cậu ta chưa bao giờ nghĩ đến đóa hoa cao lãnh như Hạ Văn Xuyên sẽ đối chọi gay gắt với Lục Từ, điều này làm cậu ta cảm nhận được hắn đối xử với Thẩm Ngôn khác biệt.
Thì ra người đàn ông còn có một mặt như vậy.
Không thể không nói, Hạ Văn Xuyên thể càng quyến rũ.
Lúc này mới ngày đầu tiên mà thôi, cậu ta đã chìm đắm.
*
Phòng bếp.
Thẩm Ngôn nhìn nồi niêu xoang chảo chưa từng thấy trên kệ bếp, có chút tò mò sờ sờ.
Mấy thứ này đều là dụng cụ dùng để nấu nướng sao? Nhiều ghê á.
Hạ Văn Xuyên mở tủ lạnh, nguyên liệu nấu ăn bên trong rất phong phú, là tổ tiết mục lo ngày đầu tiên thời gian sẽ quá gấp rút.
Đối với khách quý chất lượng tốt mà nói, để duy trì sức khỏe và dáng người, bữa tối cơ bản đều là đồ ăn ít calo, tương đối đơn giản, càng thiên hướng với kiểu Tây.
Tủ lạnh có bò bít tết hảo hạng, tôm sống, salad, mì ống và ba hoặc bốn món ăn tự nấu trong tủ lạnh.
Hạ Văn Xuyên mới vừa lấy nguyên liệu nấu ăn ra, Thẩm Ngôn đã đi tới.
“Đây đều là nguyên liệu phải dùng vàohôm nay sao?” Mắt tím thanh niên sáng lấp lánh, nhìn nguyên liệu rau dưa trên bệ, trong mắt đựng đầy mới lạ.
Mấy thứ trước mắt cậu chỉ thấy trong tài liệu, nhiều nhất chỉ biết tên.
Ở tinh tế, hoặc là các loại dinh dưỡng dịch theo vị, hoặc là thực vật và thịt thú tinh từ tinh cầu khác chế thành phần cảm, không có chỗ nào tương tự với nơi này.
Còn có loại sinh vật bán trong suốt này, một con bé tẹo, bơi qua bơi lại trong nước, đầu xúc tua còn động, đáng yêu hơn thú tinh mặt đáng sợ rất nhiều.
Cậu vươn đầu ngón tay trắng nõn chọc chọc một con trong đó, nó lập tức nhảy dựng lên, rơi bên ngoài chậu nước, cái đuôi còn ở không ngừng cựa quậy.
Vì thế thanh niên lại nắm nó thả về, đầu ngón tay trắng có thể cảm nhận được thân thể co dãn, mềm mại, lại rất sống động.
Nhìn nó ở trong nước một lần nữa bơi lội, khóe môi Thẩm Ngôn tràn ra nụ cười, mắt tím cong lên, như là thiếu niên không rành thế sự.
Thấy một màn này, nội tâm Hạ Văn Xuyên đầy mềm mại, lạnh nhạt xa cách quanh thân hoàn toàn tan đi, chỉ còn lại tràn đầy yêu thích với người trước mặt.
Muốn đem toàn bộ những thứ tốt đẹp trên thế gian dâng cho cậu, muốn cậu vĩnh viễn bảo trì ngây thơ vui vẻ.
“Hạ Văn Xuyên, em giúp anh nha, cái này cần rửa chút không?”
Người đàn ông vốn dĩ muốn cậu ngồi ở một bên nghỉ ngơi, chính mình phụ trách bữa tối hôm nay, nhưng thấy được đôi mắt đựng đầy sao trời của đối phương, vì thế đưa cạu hai quả cà chua đỏ, “Rửa cái này trước đi.”
“Được.” Thẩm Ngôn cẩn thận nhận, đặt ở bên cạnh bồn rửa tay.
Loại rau này cũng mềm ghê, cậu có chút sợ hãi bản thân sẽ nắm nát nó.
Hạ Văn Xuyên đem ống tay áo xắn tới tay khuỷu tay, lộ ra đường cong cánh tay mượt mà, thanh âm thấp thấp: “Có thể giúp tôi mang tạp dề mang lên không?”
“Được.” Thẩm Ngôn lấy tạp dề màu đen, người đàn ông phối hợp hơi cúi đầu, khoảng cách hai người rất gần, gần đến mức có thể cảm nhận được hô hấp của nhau, như có như không lay động trái tim.
Yết hầu Hạ Văn Xuyên khẽ lăn, cảm giác nội tâm bản thân lại bắt đầu xao động.
Đặc biệt lúc đối phương phía sau giúp hắn thăt dây lưng, vì để thắt thật chặt, đầu ngón tay ấm áp cọ qua sườn eo hắn, làm toàn thân hắn căng chặt, hô hấp không tự chủ rối loạn vài phần.
“Hạ Văn Xuyên, anh cũng giúp em thắt lại nha.”
Thân hình cao gầy của Thẩm Ngôn đưa lưng về phía hắn, hai vai hơi thu, đường cong eo lưng lưu mượt mà quang, oánh nhuận như ngọc.
“Hạ Văn Xuyên?”
“Ừ.” Người đàn ông rũ mắt, cánh tay vươn tới sườn eo thanh niên, ngón tay trắng thon dài di chuyển, thoạt nhìn giống như từ phía sau ôm lấy đối phương.
【 không biết vì sao tui luôn có một cảm giác, ông chủ rất muốn ôm lấy Ngôn Ngôn. 】
【cảm giác bồ không sai đâu, tuyệt đối là dị!! 】
【 Hạ tổng thắt dây lưng dùng hai phút, má ơi, dây lưng này cho dù bị rối cũng nên gỡ ra rồi chứ? 】
【 ai nha, đừng nói ra chứ, ông chủ thì không cần mặt mũi sao. 】
【 má nó, sao có thể ngọt vậy chứ a a a! 】
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT