Cố Sở Dao liền đỏ mặt nhìn anh nhưng thái độ và biểu cảm của cô vẫn tỏ ra như không có chuyện gì cô vẫn rất bình tĩnh và nở một nụ cười.
Con m* nó tên đàn chó này vậy mà dám trêu chọc cô.
Thật là tức chết đi được mà! Tôi sẽ cho anh biết thế nào là trêu chọc nhầm người.
Trêu bà đây ư? Anh còn xanh và non lắm!
Cố Sở Dao thở một hơi dài đi đến trước mặt Cận Thiếu Phong kéo gần khoảng cách của hai người lại.
"Thật ra tôi còn có chuyện muốn thương lượng với Cận tổng, không biết anh có thể dành chút thời gian cho tôi được không?"
"Không thể!" Cố Sở Dao vừa dứt lời Cận Thiếu Phong đã lập tức lạnh lùng từ chối cô không hề cho cô một chút mặt mũi nào.
Bởi vì trợ lý Lưu vẫn còn đứng đằng sau, nên cô không thể vô liêm sỉ tới mức vồ vập người đàn ông trước mặt này được.
"Khụ! Cận tổng tôi dù sao cũng mất công đi đường xa tới đây đưa tài liệu cho anh. Không lẽ anh lại cứ thể đuổi tôi về mà không định mời tôi vào trong uống chén trà hay sao?"
"Tôi cũng đâu có bắt Cố tiểu thư phải đi đường khá xa xôi mang tài liệu đến đây cho tôi đâu, là cô tự nguyện mà tôi trước từ trước tới giờ chưa bao giờ từng ép buộc phụ nữ"
Cố Sở Dao tức giận nhưng cô nhanh chóng kìm nén cơn tức giận xuống. Tròng lòng cô không ngừng nguyền rủa mắng nhiếc Cận Thiếu Phong là tên đàn ông không biết thương hoa tiếc ngọc là tên đầu gỗ đáng ghét.
Cận Thiếu Phong nhìn khuôn mặt đang chuẩn bị tức giận đến nơi của cô thì lại không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.
Anh liền không trêu chọc cô nữa mà mở cửa phòng làm việc của mình ra mà không nói gì.
Cố Sở Dao nhìn cánh cửa phòng làm việc vừa được mở ra rồi lại nhìn biểu cảm thờ ơ trên gương mặt của Cận Thiếu Phong. Cô liền hiểu ý rồi bước vào bên trong với trạng thái vô cùng đắc ý.
Thấy cô vui vẻ bước vào, Cận Thiếu Phong liền phân phó cho trợ lý Lưu
"Lấy cho cô ấy ly sữa!"
Trợ lý Lưu liền gật đầu "Vâng!"
Nhưng anh vừa đi được mấy bước chân thì lại bị Cận Thiếu Phong gọi lại: "Khoan đã!"
"Dạ, boss còn gì muốn phân phó cho tôi nữa sao?"
"Nhớ lấy sữa ấm"
"V-âng thưa boss!"
"Còn nữa từ lần sau cô ấy có đến đây tìm tôi thì cứ cho cô ấy vào"
"V-vâng ạ!"
Lưu Chính sau khi nghe xong hết phân phó của boss anh liền đi rót cho Cố tiểu thư một ly sữa bò ấm. Cậu cũng không ngờ rằng đây là lần đầu tiên boss lại vì một cô gái mà căn dặn cậu kĩ như vậy.
Mọi lần nếu là bàn chuyện hợp tác tại công ty với nữ xinh đẹp, giỏi giang đi chăng nữa cũng chẳng thấy boss động lòng hay căn dặn kĩ càng như vậy.
Ấy vậy mà boss của cậu còn cho Cố tiểu thư một đặc quyền mà không bất kì cô gái nào có được đó chính là tự do đi lại trong công ty của mình.
Xì! Thích Cố tiểu thư như vậy mà vừa rồi ngài còn làm giá trêu chọc người ta.
Trợ lý Lưu lấy sữa xong liền đi đến trước cửa phòng tổng giám đốc gõ cửa
"Cốc…cốc…cốc!"
"Vào đi!"
Lưu Chính đi vào đặt cốc sữa ấm đến trước mặt cửa Cố Sở Dao. Trước khi ra ngoài cậu còn không quên nhanh nhảu mồm mép nói một câu
"Đây là tổng giám đốc đã căn dặn lấy cho Cố tiểu thư đấy!"
Nói xong Lưu Chính ngoảnh sang nhìn gương mặt lạnh như băng của tổng giám đốc cậu liền biết mình nhiều chuyện, cậu sợ hãi nín thở im bặt không dám nhiều lời nữa.
Gương mặt của Cận Thiếu Phong lạnh lại lườm Lưu Chính "Cậu cũng nhiều lời lắm ha? Đúng lúc công ty có dự án bên Châu Phi bên đấy lại đang thiếu người hỗ trợ, ngày mai cậu mua vé máy bay bay sang đấy giúp bọn họ đi. Nào xong việc mới được về. Xong việc của cậu rồi ra ngoài đi.(
Trợ lý Lưu ỉu xíu đi ngoài. Boss thật là độc ác mà một lời giải thích cũng không cho cậu nói liền cứ thế mà đuổi ra ngoài.
Cố Sở Dao nhịn cười không được cô liền cười phá lên "Ha ha ha! Tổng giám đốc Cận đây là đang quan tâm tôi sao?"
"Đối với tôi mà nói cô chỉ là một cô nhóc thôi, việc tôi có quan tâm cô hay không cũng chỉ là nể mặt ba của cô mà thôi!"
"Ồ! Nếu anh đã ghét tôi vậy sao anh còn đặc biệt kêu trợ lý của mình mang sữa ấm cho tôi! Đây là anh có ý với tôi rồi phải không?"
"Cố tiểu thư tôi thấy cô cũng đâu có bị sảng đâu mà ăn nói lung tung vậy. Nếu cô đến công ty tôi đưa tài liệu mà đến lúc quay về bị ốm thì đến lúc đó ba cô lại trách tội tôi là không biết thương hoa tiếc ngọc với phụ nữ. Mà đặc biệt phụ nữ này mới chỉ là tuổi thành niên!" Cận Thiếu Phong nhàn nhã nhâm nhi tách trà trên tay, còn một tay kia anh lật từng trang xem tài liệu trông vô cùng ngứa mắt cô trong khi đó anh vừa nói mà không hề liếc mắt nhìn cô lấy một cái.
Cố Sở Dao trừng mắt nhìn anh. Hừ! Không hổ là người đàn ông vừa nhạt nhẽo lại còn vô tình. Thảo nào anh ta được mệnh danh là người đàn ông khó nhằn nhất không giới kinh doanh. Nhưng cô thích cảm giác chinh phục một người đàn ông như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT