Chú muốn nói gì cũng được nhưng giờ không phải là lúc để nói chuyện hay cãi vã. Muốn làm gì thì đợi an toàn đi rồi tính.
Cuối cùng chú cũng hồi hồn, chú trở tay nắm lại tay tôi, cố gắng giải thích: “Em nghe tôi nói, chuyện này không phải.... không phải như e....”
Tiếng chú nhỏ dần, không nói nên lời.
Đó vốn là sự thật, tôi thực tình không nghĩ nổi chú có thể biện giải như thế nào.
Ngay giây phút trông thấy tấm ảnh kia thì tôi đã hiểu rồi.
Tôi duyệt phim với mẹ nhiều lắm, cái kịch bản cũ rích ức chế như thế này, sao tôi không hiểu cho được. Tôi không quan tâm trong lòng chú còn đang vương vấn người yêu cũ hay là crush gì đó, ngay từ đầu chú ấy cũng đâu định làm gì tôi, chỉ trách tôi là một thằng nghiện người đẹp, vội vàng đi cua chú, vả lại chú Tần đẹp như vậy, kiểu gì tôi cũng không lỗ được.
Tôi kéo chú Tần ra đến cạnh cửa sổ, vốn định kêu chú biến thành dơi rồi bay đi trước, nhưng quay đầu qua lại thấy cái dáng vẻ mất hồn mất vía đó của chú, nếu tôi bảo chú đi trước thì thế nào cũng diễn ra nguyên cái tuồng kịch sinh ly tử biệt của Quỳnh Dao, cả lời thoại tôi cũng hình dung ra xong rồi.... “Chú đi mau!” “Không! Tôi không thể để em ở lại một mình!”.
Không vui gì hết.
Tôi nói với chú: “Tốt nhất là chúng ta nên rời khỏi đây ngay, bọn chúng sẽ phát hiện ra việc chú đã mất tích nhanh thôi, để cho an toàn thì chú cứ đi trước đi, em sẽ đánh lạc hướng bọn chúng.”
Chú ngạc nhiên nhìn tôi, tựa hồ là không thể tin được rằng tôi sẽ quát chú.
Nhưng chú vẫn kiên trì nói tiếp.
“Quá nguy hiểm.” Chú nói “Em không thể mạo hiểm như vậy được, bọn chúng người đông thế mạnh, dù cho em có là thợ săn thì em cũng chỉ là một con người đã được huấn luyện....."
Lúc nói đến chữ thợ săn, giọng chú run lên nhè nhẹ, như là nhắc tới cấm kỵ không thể nói nào đó.
À, đương nhiên, đám quái vật ai cũng thế thôi.
Vào thời đại huy hoàng của thợ săn, bọn tôi là đại biểu cho nhân loại, bảo vệ và gìn giữ tia sáng cuối cùng của hy vọng, săn giết hết thảy những sinh vật dính dáng đến tà ác, tình thế của đôi bên như nước với lửa. Nhưng theo thời gian, quan niệm của đa số thợ săn và quái vật đã có chuyển biến đáng kể, bọn quái vật thì dần dần lánh đời, còn thợ săn thì làm lơ đám quái vật tuân thủ luật pháp.
Chúng tôi bắt đầu chỉ săn giết những kẻ đã vi phạm luật lệ, phá vỡ cân bằng, từ nhỏ tôi đã được ba mình truyền dạy, ông mong tôi có thể kế thừa hết thảy nhưng tôi lại chỉ muốn làm một người bình thường yêu hòa bình.
Sau khi trải qua kiếp nạn học thuộc nguyên cuốn từ điển Latin trong khi đang ôn thi đại học, tôi thật sự chỉ muốn làm một người bình thường……
Nhưng dù đã có ranh giới rõ ràng như thế, không ít quái vật khi đề cập đến thợ săn vẫn thấy đó là lưỡi dao sắc bén mà thượng đế đã tạo ra để trừng phạt họ.
Thật lòng thì tôi thấy bọn họ khá là kỳ lạ, đối với ma cà rồng nói riêng thì hình phạt mà trời cao ban cho họ đâu phải là lưỡi dao sắc bén gì mà là sinh mệnh vĩnh hằng mới phải.
Tôi thấy rất may mắn vì mình chỉ là con người.
Chú Tần dè dặt bảo: “Muốn đi thì đi chung, thiếu ai cũng không được.”
Tôi không đáp.
Chú nhìn tôi, muốn nói lại thôi, tôi biết chú đang nghĩ cái gì chứ.
Chú muốn nói một đống vô nghĩa.
Đã là lúc nào rồi mà còn dùng dằng ai đi ai ở, chú không sợ bị phản diện nhảy ra giết ngược bọn mình à!
Tôi đành phải túm lấy tay chú: “Đừng nói nữa, ra ngoài trước rồi tính.”
Bọn tôi hốt hoảng chạy tới chiếc xe tôi đỗ ở ven đường, tôi vội vàng khởi động xe rồi rời khỏi nơi này. Tôi thầm hy vọng đám quái vật đó vẫn chưa phát hiện chuyện chú Tần đã biến mất.
Tôi còn yêu cái bằng lái của mình lắm, chưa muốn đua xe vượt đèn đỏ, truy đuổi tầm mấy chục km với tụi nó.
Chú Tần ngồi vào ghế phụ, nhìn chằm chằm bụi đất còn vương lại trên kính chắn gió trước xe, lẩm bẩm: “Mọi chuyện cứ như một giấc mơ vậy."
Nếu được, tôi đương nhiên cũng hy vọng đây chỉ là một giấc mơ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT