Vượt qua mấy tháng dài đằng đẵng như thi đại học lần hai, cuối cùng tôi cũng thuộc nằm lòng quyển sách đấy và được ba yêu cho đi gặp chú Tần.
Tôi chẳng thấy kích động một xíu nào. Mấy tháng nay ngày nào tôi với chú cũng call trên Wechat, chẳng qua là người thật ngoài đời có đẹp hơn trên màn hình một tí xíu, ừm, có tí xíu thôi, chưa đủ để tôi siêu lòng đâu.... ông chú nhà tôi sao có thể đẹp tới vậy chứ, kệ đi, bò tới liếm một cái rồi tính!
Tôi từ chức rồi sang thành phố kế bên, chạng vạng hôm chuyển nhà, chú Tần bỗng nhiên hỏi tôi: “Em từng nghĩ đến việc sẽ trở thành ma cà rồng chưa?”
Tôi nghệch mặt: “Dạ?”
Một lát sau, tôi hiểu được ý chú muốn nói.
Tôi là con người, trước sau gì cũng sẽ già rồi ngủm, so với sự vĩnh hằng của chú, thời gian tôi tồn tại nó quá mức ngắn ngủi, chưa kể tôi còn sẽ dần dần suy sụp, đau đớn về thể xác.
Cũng có lúc tôi suy ngẫm về vấn đề này, nhưng với sự ích kỷ của mình, tôi không muốn thế.
Tôi đáp: “Chưa từng.”
Chú Tần hỏi: “Tại sao?”
Tôi nói: “Em không bỏ được món cá hấp, thịt kho tàu, gà ủ muối, cá chua ngọt, khoai tây sợi xào dấm, gan heo xào bí đao.....”
Chú Tần cạn lời.
Chúng tôi ngồi trên sô pha ngoài phòng khách trong chốc lát, dường như chú lại không nhịn được nên nhỏ giọng bảo: “Ngoài kia có mặt trời lặn.”