Bên ngoài đã trễ lắm rồi.

Mễ Thái nói: “Quan Chủ, nếu đã xác định được tượng Phật thật giả, không bằng chúng ta ném hai pho tượng Phật giả này ra ngoài đi?”

"Như vậy chúng ta cũng không cần phải đổi phòng nữa."

Dù sao thì cũng từng có người chết trong phòng ở tầng dưới.

Ngũ Hạ Cửu nghe xong suy nghĩ một lát, vẫn lắc đầu nói: "Thứ kia dù là 'quỷ' hay 'quái vật' thì đều chỉ muốn giết người thôi, nhưng lại không thể tùy tiện giết người."

"Nhang Phật và tượng Phật từ chùa Vạn Tân hiển nhiên chính là điều kiện giết người, một cái khiến người ta ngủ say, cái còn lại là gọi quỷ vào nhà."

"Ông Hoàng chắc chắn có vấn đề."

"Nếu mọi người đã nhận lấy tượng Phật bằng gỗ mà ông ta đưa, như vậy có phải đã đạt thành điều kiện tử vong? Liệu bây giờ ném tượng Phật ra ngoài thì còn có tác dụng hay không?"

"Mấy vấn đề này cả cậu và tôi đều không thể chắc chắn được, huống chi là..."

Sắc mặt Mễ Thái trắng bệch dần theo lời nói của Ngũ Hạ Cửu, thấy cậu dừng lại thì vội vàng hỏi: “Huống chi cái gì?”

Nếu, nếu nó vô dụng, chẳng phải là...

Ngũ Hạ Cửu nhớ lại cảnh tối hôm qua nói: “Huống chi, trong chín hành khách, tôi là người duy nhất không thắp nhang bái Phật ở chùa Vạn Tân.”

"Cậu nghĩ thử đi, mục tiêu rõ ràng như vậy, nhưng mục tiêu này tạm thời chỉ có thể nhìn, không thể tiêu diệt, không phải sẽ khiến “nó” ghi thù hay sao?"

Cậu kể cho Mễ Thái nghe việc tối hôm qua mình nghe được tiếng động bên ngoài cửa khi tỉnh dậy vào lúc nửa đêm.

Mễ Thái nghe xong càng cảm thấy lạnh sống lưng, sắc mặt càng tái nhợt khó coi, môi run run: "Vậy chúng ta nên làm sao đây..."

"Nếu đúng là như vậy, thì chẳng phải cho dù chúng ta có chuyển sang phòng khác cũng sẽ chết à?"

Ngũ Hạ Cửu: “Chính là thứ ‘ma quỷ’ hay ‘quái vật’ kia lại không biết chúng ta đã đổi phòng sau lưng nó.”

"Hơn nữa thứ đó đêm qua có thể giết chết Bình An, nhưng tại sao lại không tấn công A Chí? Có nguyên nhân gì hay không?"

"Là do có hạn chế hay cấm kỵ gì đó hay không? Hay nó cố tình giở trò đùa giỡn để khơi dậy sự sợ hãi và khiếp đảm của chúng ta?"

"Tôi đoán khả năng cao là thứ đó tối nay sẽ không vào cùng phòng nữa."

"So với tầng hai, phòng ở tầng dưới có lẽ an toàn hơn một chút, chúng ta cũng không ngại đánh cược một lần, thử xem vận ​​may ra sao."

"Hơn nữa, trong tay chúng ta không phải còn có một tấm bùa hộ mệnh sao?"

Ngũ Hạ Cửu liếc nhìn cái đuôi rùa vẫn bị Mễ Thái nắm chặt như cũ.

"Đúng, đúng nha……"

Tâm trạng bất an của Mễ Thái dịu đi một chút, cậu ta cảm thấy những gì Quan Chủ nói rất có lý, liền gật đầu đồng ý: "Vậy chúng ta đi đổi phòng đi, đổi ngay bây giờ luôn đi."

Quả thực thời gian cũng không còn sớm nữa.

Ngũ Hạ Cửu đậy vách ngăn tủ quần áo về vị trí ban đầu nhưng không bỏ cả hai pho tượng Phật lại bên trong.

Ba pho tượng Phật, hai cái từ chùa Vạn Tân, được đặt trong tủ, hướng ra cửa, cái còn lại từ chùa Vạn Cổ thì bị mang đi.

Cánh cửa gỗ kẽo kẹt mở ra.

Mễ Thái ôm chăn đệm trong tay cùng với Ngũ Hạ Cửu rón ra rón rén đi ra ngoài.

Mặc dù hai người bọn họ đều biết ngoại trừ chính mình đang ở bên ngoài, lúc này mọi người trong tòa nhà nhỏ đều đang ngủ say, màn đêm dày đặc, ngoài phòng một mảnh tối đen, vắng lặng không một tiếng động, như thể chỉ cần phát ra một chút âm thanh thôi cũng sẽ thu hút thứ gì đó...

Cho nên dưới sự chiếu sáng của ngọn lửa yếu ớt, cả hai người đều vô thức thả chậm động tác của mình.

Ngũ Hạ Cửu và Mễ Thái nhìn về phía đầu cầu thang tầng hai, chậm rãi đi qua.

Khi đi ngang qua phòng của A Miêu và Lý Thiên Thiên, Ngũ Hạ Cửu dừng lại, thử thăm dò đẩy cửa.

Đúng như dự đoán, cánh cửa không thể đẩy ra được, chắc là đã được khóa từ bên trong, nhưng ổ khóa này lại không thể ngăn cản ma quỷ hay quái vật…

Ngũ Hạ Cửu vốn muốn thử xem có thể tiến vào lấy ra hai pho tượng Phật bằng gỗ hay không, dù sao thì ít nhất cũng giảm bớt được một phần rủi ro.

Nhưng vì bây giờ không thể vào được, Ngũ Hạ Cửu suy nghĩ một lúc rồi đặt tượng Phật từ chùa Vạn Cổ trước cửa phòng.

Cậu thì thầm: “Hy vọng hai người có thể an toàn vượt qua đêm nay …”

Mễ Thái cũng lẩm bẩm vài câu, chúng ta là đồng đội, tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì nha.

Sau đó, hai người đi theo cầu thang xuống tầng một, không dám trì hoãn, nhanh chóng bước vào trong phòng trống.

Dưới ánh lửa lập lòe, Ngũ Hạ Cửu cẩn thận kiểm tra từng ngóc ngách trong phòng.

Cậu không phát hiện ra tượng Phật bằng gỗ của Bình An ở đây, nghĩ ngợi một chút, chắc là đã bị người khác cầm đi rồi.

Không cần phải nói thêm cũng đoán được người đó là ai, ngoại trừ A Chí thì cậu không thể nghĩ đến ai khác.

Chỉ sợ, A Chí vẫn nghĩ là pho tượng Phật bằng gỗ này có thể xua đuổi tà ma và tiêu trừ tai họa, mà việc có nhiều hơn một pho tượng có thể đảm bảo bình an tốt hơn.

Ngũ Hạ Cửu không phát hiện có gì bất thường.

Đầu tiên cậu đặt cây nến trong tay xuống đất, sau đó gọi Mễ Thái lại, cùng nhau chuyển chiếc bàn trong phòng tới cạnh cửa.

Chiếc bàn gỗ nặng nề đặt phía sau cánh cửa, ít nhiều cũng mang lại cảm giác an tâm về mặt tinh thần.

Làm xong tất cả những chuyện này, Ngũ Hạ Cửu nhẹ nhàng thổi tắt ngọn nến, ánh sáng yếu ớt trong nháy mắt biến mất, nhất thời căn phòng chìm trong bóng tối u ám.

Cậu và Mễ Thái cùng nhau ngồi trên giường, nhưng rõ ràng không ai có ý định nằm xuống ngủ.

"Cậu không đi ngủ à?" Sau một lúc lâu Ngũ Hạ Cửu mới lên tiếng hỏi.

Mễ Thái nghe vậy chỉ biết cười khổ: "... ngủ không được."

Đêm nay cậu ta không biết mình sẽ sống hay chết, làm sao có thể ngủ được đây?

Đặc biệt là hiện tại mắt cậu ta đang mở thao láo, vừa tỉnh táo lại rất hoảng sợ, cậu ta sợ giây tiếp theo thứ ma quỷ kia sẽ xông vào, đem bọn họ ăn sạch sẽ, chết thảm giống như Bình An...  thật sự quá khủng khiếp rồi.

Giờ phút này, chỉ có Quan Chủ và đuôi rùa mới có thể mang lại cho cậu ta một chút cảm giác an toàn.

Giữa hai người lại một lần nữa rơi vào im lặng.

Bên ngoài bầu trời tối đen không có lấy một ngôi sao, ngay cả mặt trăng cũng ẩn mình trong những tầng mây, chẳng hề lộ ra chút tia sáng nào.

Hiện tại là thời điểm đêm khuya yên tĩnh, cũng là lúc tinh thần con người trở nên mệt mỏi và cơn buồn ngủ cũng lên tới đỉnh điểm.

Mễ Thái nhịn không được muốn nói chuyện với Quan Chủ, dù sao chờ đợi trong sự sợ hãi và lo lắng chính là chuyện dày vò nhất.

Cậu ta vừa định mở miệng thì đã bị một tiếng "suỵt" của Ngũ Hạ Cửu chặn lại.

Mễ Thái ngay lập tức trở nên căng thẳng, đồng tử giãn ra, thân thể cứng ngắc ngồi trên giường, không dám cử động.

Ngũ Hạ Cửu hơi đến gần, đè thấp giọng thì thầm, tiếng nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy gì: "Nhớ kỹ, tuyệt đối không được gây ra tiếng động..."

Mễ Thái suýt chút nữa thì phát ra tiếng từ trong cổ họng.

Dường như có "thứ gì đó" đang chậm rãi di chuyển ở bên ngoài.

Ngũ Hạ Cửu nhíu mày, tập trung tinh thần lắng nghe.

Thậm chí cậu có thể phác thảo hình ảnh trong đầu mình chỉ bằng những chuyển động rất nhỏ ở bên ngoài.

Thứ đó vừa mới lặng lẽ tiến vào tòa nhà nhỏ mà không tạo ra một chút tiếng động nào, "Nó" từ từ lê bước chân lại gần, gần thêm chút nữa, càng lúc càng gần...

Ngũ Hạ Cửu không dám lơ ​​là dù chỉ một giây, cẩn thận lắng nghe tiếng động để xác định phương hướng mà “nó” di chuyển ... hình như, không, khẳng định là hướng về phía tầng hai.

Leo lên cầu thang, dần dần di chuyển ra xa.

Ngũ Hạ Cửu thở phào nhẹ nhõm.

Quả nhiên, thứ đó đã đi lên lầu, rất có thể mục tiêu đêm nay chính là phòng của cậu...

Chỉ hy vọng A Miêu và Lý Thiên Thiên có thể bình an vô sự.

Ngũ Hạ Cửu lại thấp giọng nhắc nhở Mễ Thái không được cử động hay phát ra tiếng, vậy là cậu ta lại ngồi im trên giường, tay vẫn nắm chặt đuôi rùa.

Mễ Thái dùng một tay che miệng, rầu rĩ gật đầu liên tục.

Ngũ Hạ Cửu cực kì chậm rãi nhẹ nhàng đứng lên.

Cậu lặng lẽ đi tới cửa, đứng dựa vào tường ở điểm mù của cửa chờ đợi.

Bởi vì mối nguy hiểm còn lâu mới kết thúc.

Không biết đã trôi qua bao lâu, từ tầng hai đột nhiên truyền đến một tiếng vang không lớn, nhưng dường như đặc biệt chói tai trong đêm tối tĩnh mịch này.

Thoáng chốc Mễ Thái đã bị dọa đến run lập cập, cơ thể nhịn không được càng co rúm lại hơn.

Ngũ Hạ Cửu vẫn giữ được bình tĩnh, trong mắt không có bất kỳ biến hóa nào.

Không lâu sau đó, cậu nghe thấy tiếng động ở ngoài cửa.

Thứ đó hình như đã đi xuống lầu rồi, "nó" muốn rời khỏi đây sao?

Không, “nó” không hề đi đâu hết, chỉ là “nó” đang thay đổi phương hướng của mình, tiếng động cách chỗ này càng ngày càng gần!

Những ngón tay vốn rũ ở bên cạnh cậu nãy giờ hơi hơi cong lên.

Cậu nhắm mắt lại, để cho tâm trí càng tập trung hơn, ở hướng này có hai phòng, tầng dưới cũng chỉ có hai phòng này mà thôi ... “Nó” muốn đi vào phòng nào?

Thứ kia càng lúc càng đến gần hơn, Mễ Thái dường như có thể mơ hồ nghe thấy được.

Cậu ta nín thở, lưng toát mồ hôi lạnh, ngay cả chớp mắt cũng không dám, thân thể lúc này hoàn toàn cứng ngắc, giống như một pho tượng đá.

Đột nhiên, Ngũ Hạ Cửu mở mắt ra, cậu nghe được, thứ kia đã đi vào phòng bên cạnh!

Lão Đậu và A Chí ngủ ở phòng bên cạnh, không biết tối nay ai trong hai người đó sẽ lành ít dữ nhiều...

Đối với việc này, Ngũ Hạ Cửu hoàn toàn không thể sinh ra chút đồng tình nào.

Người khác muốn làm hại cậu, không có khả năng cậu lấy đức báo oán, càng không thể nhắc nhở hoặc giúp đỡ họ được.

Trong những lúc như thế này, cậu không nhân cơ hội trả thù hay bỏ đá xuống giếng đều là do nghe theo lời dạy thường ngày của ông nội, cũng là do tính cách cậu tốt.

Nếu không, cậu có thể mang hai pho tượng Phật từ chùa Vạn Tân ra, một cái để ở cửa phòng Hoàng Nha, cái còn lại để ở cửa phòng A Chí và Lão Đậu.

Trong khi cậu đang ngẫm nghĩ thì phòng bên cạnh lại truyền tới tiếng động. 

Tiếng động đó rất quái dị, không lớn cũng không nhỏ, mà là một âm thanh loạt xoạt đáng sợ, dường như khiến người ta tê dại cả da đầu... Nó khiến cậu nhớ đến cái chết bi thảm của Bình An, bên tai lại truyền tới tiếng động này, quả thực đã khiến răng cậu va vào nhau liên tục, cả người cũng vì thế mà run rẩy.

Mà tình trạng của Mễ Thái lúc này cũng chẳng khá hơn cậu bao nhiêu.

Ngũ Hạ Cửu nhắm mắt lại.

Cuối cùng, những tiếng động kia cũng biến mất, nhưng dường như thứ kia đang kéo cái gì đó ra khỏi cửa phòng...

Chờ một lúc, Ngũ Hạ Cửu mới rời khỏi cửa.

Cậu bước đến bên cạnh Mễ Thái, đưa tay ra vỗ nhẹ, Mễ Thái đột nhiên như được giải trừ trạng thái cứng đơ, toàn thân cậu ta mềm nhũn xụi lơ.

"Quan Chủ, thứ kia ... đi, đi rồi à?" Mễ Thái lau mồ hôi lạnh, giọng vẫn còn mang theo chút run rẩy hỏi.

Ngũ Hạ Cửu ngồi lại trên giường mới gật đầu: “Ừ, thứ kia đã đi rồi.”

Mễ Thái nghĩ tới điều gì đó, nuốt nuốt nước miếng: "Phòng bên, bên cạnh, chẳng lẽ là..."

Ngũ Hạ Cửu biết cậu ta muốn hỏi cái gì: "Đúng vậy."

Mễ Thái rơi vào im lặng, trong lòng dâng lên một cảm giác may mắn, hồi hộp nghĩ tới mà sợ hãi - nếu không phải Quan Chủ, nếu bọn họ không đổi phòng...

Có lẽ bây giờ cậu ta mới chính là người bị cái thứ quỷ quái kia giết chết một cách dã man.

Ngũ Hạ Cửu chỉ nghĩ là cậu ta không đành lòng nên lên tiếng an ủi: "Chúng ta không thể cứu được bọn họ đâu, căn phòng này tạm thời có thể trở thành một nơi an toàn, nhưng nếu đi ra ngoài, chính là tự tìm đường chết."

"Trước mắt, tôi vẫn chưa tìm ra giải pháp chắc chắn để giải quyết thứ không biết là ma quỷ hay quái vật kia."

Mễ Thái ngẩng đầu lên nói: "Tôi không phải muốn cứu... chờ đã! Quan Chủ, cậu nói có cách để tiêu diệt thứ quỷ quái kia hả? là cái gì vậy?!"

Ngũ Hạ Cửu: "Tạm thời cũng chỉ là suy đoán của tôi mà thôi, sáng mai rồi nói sau đi, hiện tại cậu không buồn ngủ sao?"

Mễ Thái: "Không có, vẫn còn rất tỉnh táo."

Phòng bên cạnh vừa mới có người chết, cậu ta không dám ngủ.

Ngũ Hạ Cửu: “Vậy được rồi, tôi buồn ngủ rồi, đi ngủ trước đây.”

Nói xong cậu bắt đầu dọn giường rồi nằm xuống ngủ, cần phải bổ sung tinh thần thật tốt mới được.

Mễ Thái gãi gãi đầu.

Cậu ta không dám ngủ, nhưng khi nhìn thấy Quan Chủ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, hơn nữa còn truyền đến tiếng thở đều đặn, khiến cậu ta cũng cảm thấy buồn ngủ theo.

Cuối cùng, Mễ Thái nắm chặt đuôi rùa, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Hết chương 10.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play