Phát hiện có người đến gần, Đoàn Khinh Danh vẻ mặt không đổi quay đầu, chỉ thấy bên hàng trúc xanh cạnh hồ nước có một đứa bé khoảng hơn mười tuổi đang nhìn mình, áo quần xanh biếc khiến nó trông như một cây trúc nhỏ, vừa đơn bạc, lại vừa thẳng thắn.
Thân phận của vị khách nhỏ này là…
Đoàn Khinh Danh liếc mắt một cái đã hiểu được đại khái, lễ phép cười một cái rồi quay lại đọc sách, hiển nhiên cũng không hứng thú gì với hắn.
Cố Bình Lâm lập tức nhíu mày.
Thần thức* cảm nhận nhạy bén như vậy, xem ra lúc này Đoàn Khinh Danh đã bắt đầu tu luyện tâm pháp. Loại chuyện này trong thế gia tu chân giới cũng không phải chuyện gì mới mẻ, đáng tiếc, bản thân hắn lại lạc hậu một bước.
Cũng may hai năm sau hắn sẽ gia nhập Linh Tâm Phái, lại còn có “Tạo Hóa Quyết” trong tay, chênh lệch hai năm tính ra cũng không đáng kể.
Cố Bình Lâm bình tĩnh, với phản ứng lúc nãy của Đoàn Khinh Danh, hắn không cảm thấy thất vọng.
Kiếp trước, lần đầu gặp mặt, y cũng không chú ý đến mình. Bên trong vẻ ngoài ôn hòa kia cất giấu một linh hồn vô cùng tự phụ, suốt cuộc đời y luôn đi tìm những thứ có thể kích thích bản thân, đại khái chỉ có cô gái nọ…Trừ việc không cam lòng và căm hận, thật ra Cố Bình Lâm cũng có chút tự hào, có thể thành đối thủ mà y công nhận là chuyện mà khó có ai có thể làm được.
Năm đó, người trong thiên hạ ai ai cũng biết hai người là đối thủ một mất một còn. Đối với Đoàn Khinh Danh, Cố Bình Lâm hiểu rõ hơn ai hết. Nhìn bề ngoài y không thèm để ý, nhưng không có nghĩa là y không quan tâm, không biết bao nhiêu người đã bị biểu hiện giả dối này lừa gạt. Bởi vậy nên Cố Bình Lâm không làm thêm bất cứ gì điều gì, chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó.
Dưới trúc, trước hoa. Một người nhìn người, một người nhìn sách.
Người, lặng yên bất động.
Sách, đã lâu không sang trang.
Dần dần, không khí hài hòa vốn có trở nên quái dị, loại trạng thái cổ quái này chẳng biết vì sao còn tiếp diễn, hai người cứ như vậy tiến vào trạng thái giằng co không tiếng động.
Sau thời gian một chén trà, Cố Bình Lâm cảm thấy phía đối diện có một luồng khí thế sắc bén lao tới, đối mặt với loại áp bức quen thuộc, đôi mắt Cố Bình Lâm ngược lại sáng hơn vài phần. Một người là thiên tài sớm thông tuệ mọi thứ từ bé, một người là linh hồn đã trải qua trăm trận đấu. Chiến ý vô hình, trong không trung kịch liệt va chạm, tỏa ra bụi mù khiến người ta hít thở không thông, giờ phút này nếu có người đến gần, khẳng định sẽ bị dọa cho sợ hãi, loại không khí mạnh mẽ này vậy mà lại do hai đứa trẻ con phát ra.
Một nén hương* trôi qua…
Hai nén hương trôi qua………
…
Phía xa mơ hồ có tiếng cười truyền tới. Bên ngoài yến hội đã tan, khách khứa tiếp tục vào vườn du ngoạn, nhưng náo nhiệt cỡ nào cũng không thể ảnh hưởng đến nơi này. Trong phạm vi vài trượng* giống như dựng lên một bức tường trong suốt, ngăn cách hai người với thế giới bên ngoài.
Cuối cùng Đoàn Khinh Danh cong môi cười, đầu hơi cuối xuống, đứng dậy rời khỏi ghế.
Giơ tay nhấc chân, không một động tác nào là không phù hợp với phong cách của công tử thế gia.
Dây buộc tóc theo những sợi tóc đen rủ xuống trước ngực, trên dây được xâu vào hai viên kim châu được điêu khắc tinh xảo. Y vẫn cầm quyển sách trên tay, không nhanh không chậm đi đến trước mặt Cố Bình Lâm, hơi cúi đầu, nhướng mày nhìn hắn không nói lời nào. Kiếp trước, Đoàn Khinh Danh thân hình cao lớn, hiện giờ y không hơn Cố Bình Lâm bao nhiêu tuổi, vóc dáng giống như thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, đứng cùng với những đứa trẻ cùng tuổi khác, tự nhiên sinh ra cảm giác áp lực.
Cố Bình Lâm đương nhiên không để ý tới ngoại hình chênh lệch giữa mình và Đoàn Khinh Doanh, nhìn thẳng vào mắt y.
Khoảng cách giữa hai hàng lông mày ngày càng gần nhau, khiến người ta có cảm giác như đang nhíu mày, khóe môi lại để lộ nụ cười ôn nhu dịu dàng, y giống như một tiểu công tử thận trọng hiểu chuyện.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn, là đôi mắt sâu thẳm.
Đuôi mắt cong lên hình thành đuôi mắt phượng, phía trên nhiễm sắc đỏ nhàn nhạt tự nhiên, con ngươi đen nhánh, vô tình khiến cho đôi mắt thêm phần yêu mị, ý cười lúc ẩn lúc hiện trong ánh mắt khiến người ta có cảm giác như tắm mình trong gió xuân, nếu nhìn kĩ, lại phát hiện sâu trong đó là sự lạnh lùng, chỉ khi cầm kiếm đối mặt với đối thủ, mới tỏ ra cuồng nhiệt cùng hưng phấn khác thường.
Đôi mắt này chính là ác mộng kiếp trước của Cố Bình Lâm. Cho dù hắn có hóa thành tro cũng không bao giờ quên được.
“Ngươi vĩnh viễn là kẻ thất bại.” Giọng nói ma quỷ vẫn còn quanh quẩn bên tai.
Cố Bình Lâm cười lạnh trong lòng.
Ánh mắt Đoàn Khinh Danh cũng đang nhìn hắn.
Đứa trẻ xa lạ này vô cùng xinh xắn, mày ngài hất lên, đôi mắt to tròn thanh lãnh, thế nhưng lại man mác lộ ra một phần khí thế bất phàm, cực kỳ mang tính chất đả kích.
Một chút nghi hoặc chỉ thoáng qua, Cố Bình Lâm đã nắm bắt được.
Thiên tài thông minh, cho dù tuổi còn nhỏ cũng không bộc lộ cảm xúc, nói cười tự nhiên. Đoàn Khinh Danh của hiện tại, không phải là người trong chấp niệm.
Cố Bình Lâm thu hồi địch ý, dù sao hắn cũng là người trưởng thành, không cần phải hạ thấp bản thân đến mức phải đối phó với một đối thủ còn chưa lớn, xem ra phải đợi thôi.
“Tên là gì?” Đoàn Khinh Danh đột nhiên mở miệng.
Giọng nói non nớt lúc này khác xa với giọng nói âm trầm trong ký ức, Cố Bình Lâm có chút chán nản muốn rời đi, lại thay đổi ý nghĩ, nhìn y chằm chằm chậm rãi nói: “Là đối thủ của ngươi.”
Giọng nói sắc bén không ăn nhập với khuôn mặt nhỏ xinh xắn kia.
“Ồ? Đối thủ…Chí hướng không nhỏ.” Đoàn Khinh Danh cười khẽ, giống như một tiểu ca ca ôn hòa, hoàn toàn không đem lời này để trong lòng. Y tự nhiên kéo tay Cố Bình Lâm: ” Tiểu huynh đệ lạc đường sao, ta dẫn ngươi đi tìm mẹ nhé?”
Cố Bình Lâm vốn có ý để cho tên đối thủ thông minh này chuẩn bị trước, cũng không có ý định giấu diếm thân phận của mình, nhưng mà kiểu thăm dò này…Cố Bình Lâm còn chưa đến mức bị thủ đoạn của một đứa trẻ tính kế, rút tay về: “Ta không lạc đường.”
Đoàn Khinh Danh “Ồ” một tiếng, nụ cười càng thân thiết: “Thế cũng tốt, vậy ta cùng ngươi đến bái kiến lệnh đường nhé, thế nào?”
Cố Bình Lâm không nhịn được mà nhíu mày không khỏi nhớ tới một Đoàn Khinh Danh xuân phong đắc ý* năm nào. Hiện giờ xem ra, quả nhiên tuổi còn nhỏ đã đầy đủ tâm nhãn, dùng hết biện pháp nhằm tìm ra thân phận của mình.
*Xuân phong đắc ý: Vốn dùng để chỉ con đường thăng quan tiến chức hanh thông. Sau này mở rộng ra để chỉ những người có cuộc sống thuận lợi mọi bề, vẻ vang đắc ý.
Rất thú vị.
Cố Bình Lâm quay người đối mặt với y, hỏi lại: “Ngươi muốn biết ta là ai?”
Đoàn Khinh Danh không đáp.
Cố Bình Lâm tươi cười: “Tự đoán đi.”
Đoàn Khinh Danh nhìn hắn một lúc lâu: “Ta muốn biết ngươi là ai, thật ra rất đơn giản.”
Bản chất ác liệt của người này thật sự là trời sinh. Trong lòng Cố Bình Lâm biết mình chưa từng tu luyện, né tránh cũng vô dụng, đành đứng yên không nhúc nhích, trực tiếp bị đạp vào hồ nước.
Nước trong hồ không sâu, Đoàn Khinh Danh không sợ hắn xảy ra chuyện gì, cũng không gọi người đến giúp, chỉ vui vẻ vừa nhìn phản ứng của hắn.
Cố Bình Lâm không chút hoang mang bò lên bờ, hắn không có tu vi, lại còn bị ngâm nước, sắc mặt vốn đã không tốt lại càng thêm tái xanh. Hắn cúi đầu nhìn y phục ướt đẫm dính vào người, nói: “Đi thôi.”
Đoàn Khinh Danh cố ý hỏi lại: “Đi đâu?”
“Đương nhiên là đi thay quần áo.” Cố Bình Lầm cười như không cười. “Ta là khách, ngươi cũng không thể để ta đi ra ngoài với bộ dạng này chứ. Hơn nữa, chính ngươi là người đã làm ta thành thế này.”
Đoàn Khinh Danh hơi hơi híp mắt: “Ngươi chờ ở chỗ này, ta gọi người đưa quần áo tới…”
“Ngươi đi mất, ta tìm ai tính sổ?” Cố Bình Lâm chậm rì rì đánh gãy y, “Ta tên Vũ Phi Bạch.”
Giờ phút này để y rời đi sao? Chỉ sợ không tới nửa canh giờ, tất cả mọi người đều biết có một tiểu tử trượt chân rơi xuống nước, thân phận của mình lúc đó sẽ được sáng tỏ. Vũ gia lại là tam lưu gia tộc* trong Tu Chân giới, cũng coi như thích hợp.
Đoàn Khinh Danh quả nhiên cười nói: “Ngươi cũng tự giác ghê, thì ra là Vũ gia, ngươi dòng chính đứng thứ sáu phải không?”
Cố Bình Lâm kéo kéo khóe miệng: “Lục huynh sinh ra không bao lâu đã chết yểu, ta đứng hàng thứ mười.”
Thử không ra vấn đề gì, Đoàn Khinh Danh chép miệng, xem như tin, xoay người tỏ ý bảo Cố Bình Lâm đi theo mình. Không muốn bị người ngoài thấy, y cố ý chọn con đường ít người qua lại nhất, đưa Cố Bình Lâm ra khỏi hoa viên, xuyên qua mấy hành lang, cuối cùng đứng trước một cái viện nhỏ.
.
Bên trong tiểu viện nội thất chỉnh tề, cửa sổ được điêu khắc tinh mỹ, vô cùng sạch sẽ, phiến đá trên mặt đất cũng không có một hạt bụi. Đoàn Khinh Danh có thói cuồng sạch sẽ, đây là điều kiếp trước Cố Bình Lâm phát hiện ra. Hôm nay là tiệc đầy năm của tiểu công tử Đoàn gia, bên ngoài náo nhiệt, bên trong chỉ có hai thị nữ, nhìn thấy Đoàn Khinh Danh đi vào đều tươi cười tiến lên hành lễ.
Đoàn Khinh Danh cũng không giải thích, dẫn cố Bình Lâm vào phòng, tiến đến phía sau bình phong.
Bố cục trong phòng đơn giản, án thư bàn ghế và đồ vật trong phòng, đồ trang trí tinh xảo. Từ cửa nhỏ nhìn vào bên trong, có thể thấy giường chiếu đầy đủ, hiển nhiên là phòng ngủ của y.
Không cần phân phó, một thị nữ đã cầm một bộ quần áo mới tinh đi vào, cười hỏi: “Có cần nô tì hầu hạ tiểu công tử thay quần áo không?”
Đoàn Khinh Danh hiện rõ vẻ mặt không vui: “Mặc quần áo của ta?”
Thị nữ tỏ vẻ hờn dỗi: “Không mặc của ngài thì mặc của ai đây, cũng không thể để tiểu công tử này mặc đồ của hạ nhân được.”
Đoàn Khinh Danh cười khẽ “À”, nghiêng mặt nhìn Cố Bình Lâm: “Hắn còn không bằng hạ nhân nhà ta.”
Lời này quả thật chẳng giống với con cháu thế gia có gia giáo, Cố Bình Lâm cũng không tức giận.
Hắn bình tĩnh quả nhiên khiến Đoàn Khinh Danh kinh ngạc. Thân là con trai vợ cả tôn quý nhất Đoàn gia, tương lai sẽ là gia chủ, Đoàn Khinh Danh đương nhiên sẽ không thật sự để cho hắn mặc y phục của hạ nhân, nhưng khi Đoàn Khinh Danh nhìn thấy cái áo màu bạc mà thị nữ đưa đến, nói thầm vài câu, thị liền ra ngoài mang bộ quần áo cẩm tú đến.
Màu đỏ rực , tương phản với màu áo xanh ban đầu của Cố Bình Lâm.
Đoàn Khinh Danh còn ra vẻ người lớn nói: “Hôm nay nhà ta đại hỉ, mặc màu sắc nào nhìn cho rực rỡ một chút.”
Thị nữ cũng cười theo, đáp: “Vâng vâng vâng.”
Không có thói quen dùng huân hương, Cố Bình Lâm cầm lấy xiêm y bắt đầu phán đoán. Kiếp trước đấu nhau một đời nên hắn đã có một chuỗi kinh nghiệm phong phú, mỗi chi tiết của đối thủ có lẽ chính là điều quyết định thắng thua trong tương lai. Cố Bình Lâm không ngại mấy phép thử của tiểu hài tử này, nhanh chóng thay y phục, áo gấm hơi dài, nhưng lại khiến vẻ tái nhợt trên khuôn mặt giảm đi vài phần.
Mục đích đã đạt được, Cố Bình Lâm thuận miệng nói cảm tạ, xoay người định rời đi, song lại bị một cánh tay đang cầm sách ngăn lại.
“Hử?” Cố Bình Lâm nghiêng mặt.
“Lợi dụng ta, cũng nên nói cho ta biết tên của ngươi.” Đoàn Khinh Danh dán mặt lại gần hắn, đôi mắt yêu mị lóe lên vẻ lạnh lẽo. “Ngươi không phải tiểu Thập của Vũ gia. ”
Không ngờ y lại phát hiện nhanh như vậy, thật ra cũng ngoài dự liệu của Cố Bình Lâm, mặt hắn không đổi sắc hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
“Vũ Tiểu Thập không đến mức phải hao hết tâm tư chỉ để mặc quần áo của ta, ngươi cần nó làm cái gì chứ, hả?” Giờ phút này Đoàn Khinh Danh không phải là Đoàn Khinh Danh luôn mang ý cười vân đạm phong khinh* kia nữa, vừa bị chơi một vố, đã không che giấu được tức giận hiện trên khuôn mặt, y đột nhiên nắm lấy tay Cố Bình Lâm, mạnh mẽ xoay lại.
“Ồ, Cố gia…” Đoàn Khinh Danh nhìn chữ được khắc trên ngọc bội.
Kết quả vượt xa khỏi dự đoán, Cố Bình Lâm không khỏi ngạc nhiên, người này tuổi còn nhỏ mà đã có tâm trí như thế, kiếp trước mình bị đánh bại cũng không có gì oan uổng: “Cố Bình Lâm. ”
Đoàn Khinh Danh bỏ tay hắn ra: “Con vợ lẽ.”
Phán đoán không khó, người y biết đều có thân phận là đích công tử, đương nhiên sẽ không nhớ tên của mấy đứa con của vợ lẽ, Cố lão gia cũng không nói với bên ngoài về đứa con trai này nhiều. Cố Bình Lâm lại không tự coi rẻ mình, con vợ lẽ thì sao, không ai để vào mắt, chịu nhục nhã, nên mới chăm chỉ tu luyện, hao tổn tâm cơ, tất cả những thứ hắn có đều là dựa vào chính mình đạt được.
Cố ý chọc giận mình, là thủ đoạn quen dùng của y. Cố Bình Lâm khó có được một lần vui vẻ trước mặt kẻ thù: “Con vợ cả Đoàn gia, chưa chắc đã thắng được con vợ lẽ.”
Quá khứ của Đoàn Khinh Danh, Cố Bình Lâm đã sớm nhớ tường tận. Mẫu thân mất sớm, phụ thân cưới thêm vợ mới, y có thể giữ được vị trí đích tử đều do các trưởng lão bảo vệ, cùng với việc y sớm thông tuệ mọi việc cũng có một phần liên quan, đáng tiếc một năm sau…Dù thông minh nữa cũng chỉ là một đứa trẻ, không biết nhân tình hiểm ác, đâu biết bên người ẩn giấu bao nhiêu lang sói. Cố Bình Lâm nghĩ đến đây, âm thầm thở dài.
Đoàn Khinh Danh quả nhiên không giận, cẩn thận đánh giá hắn: “Ngươi rất thú vị, ta thích.”
Cố Bình Lâm nhíu mày không nói.
“Ta còn biết, ngươi chạy khắp nơi không nhập tiệc, sợ mẹ cả trách phạt, đành lấy ta ra để ứng phó.” Đoàn Khinh Danh đã đoán ra tiền căn hậu quả, trầm mặt: “Dám lợi dụng ta, ngươi có tin chỉ cần ta nói một câu liền khiến ngươi bị đánh không?”
Câu đe dọa này, lại khiến y biến thành đứa trẻ bình thường.
Cố Bình Lâm lười để ý loại uy hiếp ấu trĩ này, lập tức bước ra ngoài, đi được hai bước đột nhiên quay đầu lại: “Có mắt.”
Con vợ cả của đệ nhất thế gia Tu Chân giới, thế nhưng không kế thừa tuyệt học gia tộc, đã thế còn lại đi theo dì bái nhập Huyền Minh phái, trong đó tất nhiên có uẩn khúc, chính mình sống lâu hơn một đời đã có lợi thế, chỉ điểm một chút cũng coi như công bằng.
Nghe câu nói không đầu không đuôi ấy, Đoàn Khinh Danh im lặng, không chút sơ hở liếc về thị nữ đang thu cất quần áo kia, trong ánh mắt tràn ngập hàn ý.