Lâm Mỹ Hạnh bực tức gọi Trần Hạo Dương ra, bà ta đã định gài bẫy Phương Tú Âm để cô nói ra sự thật nhằm để Trần Hạo Dương ghi âm lại, nhưng cuối cùng lại bị cô ta dùng lời lẽ đanh thép để cánh cáo. Chuyện nhục nhã ngày hôm nay chắc chắn bà ta sẽ trả lại cả gốc lẫn lãi…

“Tìm người trừ khử con nhỏ đó đi, mẹ thật sự không chịu nổi nữa rồi!”

Trần Hạo Dương chậm rãi ngồi xuống đối diện mẹ mình, cậu ta đang nắm giữ vị trí quan trọng nên không thể hành động lỗ mãng giống như ngày trước được. Huống chi Phương Tú Âm lại là đại thiếu phu nhân của Trần gia, là người được Trần Hạo Phong cưới hỏi đàng hoàng, nếu bỗng dưng mà cô biến mất thì e rằng cả Trần Hạo Huân cũng không để yên…

“Nếu Phương Tú Âm chỉ là người bình thường thì dễ dàng xử lý rồi, nhưng cô ta là thiếu phu nhân được cưới hỏi đàng hoàng, chẳng may cô ta mất tích thì người đầu tiên bị nghi ngờ chính là chúng ta đấy…”

Đúng hơn là Trần Hạo Dương không muốn quan tâm đến những chuyện như kiểu phụ nữ trong nhà đấu đá với nhau. Thứ mà cậu ta nhắm đến chính là vị trí gia chủ của Trần gia, trở thành người đứng đầu của nhà họ Trần thì có thể tuỳ ý quyết định mọi chuyện…

“Mẹ cứ xem việc lên chùa như để nghỉ ngơi một thời gian đi, cũng đừng tự ý gây chuyện khiến cha ghét bỏ nữa…”

Lâm Mỹ Hạnh muốn phản bác nhưng bị ánh mắt khó chịu của Trần Hạo Dương làm cho im bặt, cậu ta nhanh chóng rời khỏi phòng để nghe điện thoại…

“Tôi đây, gọi có chuyện gì…?”

[Thưa ngài, tổng giám đốc của EJC tại Pháp đã đồng ý lời mời hợp tác rồi ạ, chúng tôi sẽ sắp xếp một buổi kí kết hợp đồng và đặt vé máy bay cho ngài đến Pháp trong khoảng thời gian sớm nhất…]

“Tôi biết rồi…”

Trần Hạo Dương vừa cúp máy liền không nhịn được mà cười lớn tiếng, cậu ta biết chắc chắn EJC sẽ đồng ý việc hợp tác lần này. Dù sao EJC cũng là tập đoàn trang sức nhỏ dưới trướng JK, việc hợp tác này đáng lý ra bọn họ phải cảm kích hắn mới đúng…

Trần Hạo Dương thong thả đi xuống nhà dưới thì đụng mặt Phương Tú Âm, cậu ta đang cao hứng nên cố tình lên tiếng khiêu khích cô…

“Chị dâu à, chị quên cha đã bảo thiếu phu nhân của nhà họ Trần không cần phải làm những việc tay chân như thế này sao?”

Phương Tú Âm vừa nghe thấy giọng nói phát ra liền biết người đó là ai, cô mỉm cười cầm ly nước chanh mát lạnh trên tay, sau đó xoay người lại đối đáp với Trần Hạo Dương…

“Pha nước chanh cho chồng thôi mà, không phải việc gì nặng nhọc đâu…”

Trần Hạo Dương đột nhiên nhớ đến cái tát của Phương Tú Âm khiến một bên má của cậu ta đến bây giờ vẫn còn đau. Khi nãy cậu ta không định sẽ dùng thủ đoạn mà đối phó với cô, nhưng bây giờ cậu ta lại có tính toán khác rồi…

“Tôi nhớ Trần Hạo Phong đâu có bị liệt hai tay đâu nhỉ? Hay hắn xem chị dâu xinh đẹp đây như người hầu rồi tuỳ ý sai khiến chị thế?”

Phương Tú Âm không muốn chấp con nít cho lắm, cô vẫn giữ nụ cười từ thiện trên môi, sau đó đi lướt qua Trần Hạo Dương còn không quên dạy dỗ hắn một câu…

“Em chồng chưa có vợ nên không thể hiểu được đâu, chuyện vợ chồng chăm sóc và quan tâm lẫn nhau là bình thường mà…!”

Trần Hạo Dương cau mày định gây chiến thì Phương Tú Âm đã đi mất, cậu ta cảm thấy Trần Hạo Phong quá hời khi được kết hôn với một người có miệng lưỡi đanh thép như Phương Tú Âm, không những thế người phụ nữ này còn mưu mô thủ đoạn, bày mưu tính kế khiến mẹ cậu ta phải đến chùa trong ba tháng…

“Các người cứ đợi đó!”

Phương Tú Âm vừa bước vào phòng liền hắt xì một cái, cô chậm rãi đưa ly nước chanh cho Trần Hạo Phong…

“Nước chanh của anh…”

Trần Hạo Phong để ý thấy sắc mặt của Phương Tú Âm không được tốt cho lắm, hắn quan tâm hỏi cô…

“Em ốm rồi à? Có cần đến bệnh viện không?”

Phương Tú Âm vội vàng lắc đầu, cô không muốn Trần Hạo Phong lo lắng nên đáp lại hắn…

“Không sao đâu, khi nãy vừa gặp phải vài thứ bốc mùi thôi, anh đừng quá lo lắng…”

Trần Hạo Phong không nói gì, hắn đoán Phương Tú Âm vừa gặp phải Trần Hạo Dương, khi nãy hắn ngồi trong phòng còn nghe thấy tiếng cười lớn của cậu ta cơ mà. E rằng cậu ta đã nhận được tin EJC đồng ý hợp tác rồi…

Phương Tú Âm để ý thấy Trần Hạo Phong có biểu hiện gì đó khá lạ, trước khi cô đi cô thấy chân của Trần Hạo Phong khép chặt vào nhau, bây giờ cô lại thấy chân hắn mở rộng sang hai bên, chẳng lẽ cô bị hoa mắt rồi à?

“Khi nãy chân của anh hình như khép lại đúng không? Chân phải khép lại thì em mới ngồi lên đùi anh được…”

Trần Hạo Phong giật mình liền lắc đầu phủ nhận, khi nãy hắn mải nói chuyện với Vương Trạch Vinh nên thay đổi tư thế lúc nào không hay, hắn chỉ không ngờ Phương Tú Âm lại để ý như vậy…

“À, anh dùng tay để chỉnh lại tư thế ngồi cho thoải mái thôi, chứ chân của anh bị liệt mà, anh không cử động được…”

Phương Tú Âm đột nhiên nảy sinh nghi ngờ với Trần Hạo Phong, dù sao cô cũng là người đa nghi, những chuyện mà cô nghi ngờ chắc chắn chỉ có đúng…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play