Trần Hạo Phong không hề cảm thấy lo lắng cho Phương Tú Âm khi để cô một mình với Lâm Mỹ Hạnh, ngược lại hắn thấy lo lắng cho bà ta nhiều hơn, lo rằng bà ta sợ bị cô chọc cho tức chết.

Dù sao Lâm Mỹ Hạnh cũng là người ngu dốt, bà ta vĩnh viễn không phải là đối thủ của Phương Tú Âm, nhưng con trai bà ta thì khác, cái tên trông có vẻ phong lưu không làm được việc gì lên hồn lại điều hành tập đoàn một cách xuất sắc như vậy. Ngay cả Trần Hạo Huân cũng không thể tìm cách bắt lỗi cậu ta trong công việc…

Trần Hạo Phong chắc chắn Phương Tú Âm không thể tự mình đối phó với Trần Hạo Dương và khiến cậu ta ngã ngựa, nhưng nếu hắn hỗ trợ cô từ phía sau, khiến cho cô vui vẻ khi nghĩ rằng bản thân mình có thể chơi Trần Hạo Dương một vố thì người có lợi cuối cùng cũng chính là hắn.

Vừa dạy cho tên nhóc hốc hách đó một trận, vừa khiến vợ vui vẻ mỉm cười với mình thì ngu gì mà hắn không làm cơ chứ?

Trần Hạo Phong đang suy tính nên giải quyết chuyện này như thế nào thì đột nhiên Vương Trạch Vinh gọi điện đến, giọng nói của cậu ta có chút gấp gáp…

[Cậu biết gì không, hôm nay người của JK đến tận trụ sở chính của EJC để bàn chuyện hợp tác đấy! Tôi định hỏi xem ý kiến của cậu nên làm thế nào…]

Hoá ra danh tiếng lẫy lừng của EJC đã lan rộng đến tai của Trần Hạo Dương rồi. Có vẻ cậu ta đợi cho đến khi giá cổ phiếu của EJC tăng cao và ổn định thì cậu ta mới ngỏ ý muốn hợp tác. Mặc dù việc hợp tác như thế này sẽ đem lại lợi nhuận cho EJC nhưng vì EJC không thể so sánh được với JK nên việc bị thu mua lại và sáp nhập là chuyện không thể tránh khỏi…

“Để tôi nghĩ xem, tôi nên làm gì để vợ tôi vui và khiến Trần Hạo Dương bị mất mặt đây…”

Đến nước này rồi mà Trần Hạo Phong còn nghĩ đến chuyện làm vợ vui thì thật sự Vương Trạch Vinh không biết nên nói gì. Chẳng lẽ bất cứ tên đàn ông nào trên thế giới khi rơi vào lưới tình đều mơ mơ màng màng như thế này à?

[Suy nghĩ nhanh đi, tôi cho cậu ba ngày đấy!]

Trần Hạo Phong vừa ngắt máy thì Phương Tú Âm bước vào, hắn nhìn gương mặt điềm tĩnh của cô thì biết được mọi chuyện đều thuận lợi, vậy nên hắn cũng không hỏi nhiều mà chuyển sang chủ đề khác…

“Vương Trạch Vinh vừa gọi điện cho anh, cậu ấy bảo Trần Hạo Dương muốn hợp tác của EJC, cậu ta nên làm thế nào mới đúng…”

Phương Tú Âm đoán rằng Vương Trạch Vinh là giám đốc chi nhánh của EJC nên phải trực tiếp đứng ra giải quyết chuyện này, mối quan hệ giữa Vương Trạch Vinh và Trần Hạo Phong cũng rất tốt nên cậu mới tìm kiếm sự giúp đỡ của Trần Hạo Phong…

“Nếu Trần Hạo Dương là một người có năng lực tốt thì vẫn nên hợp tác, còn nếu cậu ta không có năng lực thì tốt nhất vẫn nên từ chối ngay từ đầu…”

Trần Hạo Phong mỉm cười kéo tay Phương Tú Âm lại, hắn để cô ngồi vào lòng mình…

“Thôi không nói đến chuyện đó nữa, công việc của em đến đâu rồi, trước đó anh thấy em đang thiết kế một bộ trang sức thì phải…”

Phương Tú Âm chợt quên mất chuyện đó vì dạo này phải bận rộn tìm cách đối phó với Lâm Mỹ Hạnh, nên cô đoán rằng cô sẽ trở lại làm việc ngay khi Lâm Mỹ Hạnh bị đưa lên chùa…

“Dạo này có nhiều việc xảy ra quá nên em phải tạm hoãn lại một thời gian, ngày mai em sẽ làm việc trở lại, e rằng phải mất khoảng ba đến bốn tháng để hoàn thành bộ trang sức đó…”

Trần Hạo Phong mỉm cười ngọt ngào nhìn Phương Tú Âm, hắn chợt nghĩ ra một phương án khá hay ho để thực hiện mục đích của mình…

“Anh hơi khát, em có thể pha chút anh một ly nước chanh được không?”

Phương Tú Âm vui vẻ gật đầu, cô liền rời khỏi người hắn để xuống nhà bếp pha nước chanh cho Trần Hạo Phong. Nhân lúc đó thì hắn gọi lại cho Vương Trạch Vinh để thông báo một số chuyện…

“Cậu chấp nhận lời mời hợp tác của Trần Hạo Dương đi, đặc biệt phải chiếu cố em trai tôi thật tốt đấy!”

Lúc nãy Vương Trạch Vinh còn đoán rằng thể nào Trần Hạo Phong cũng từ chốu lời mời hợp tác này sau khi cân nhắc tính thiệt hơn, vậy mà bây giờ hắn lại ung dung đồng ý, còn bảo cậu phải chiếu cố em trai hắn cho thật tốt?

[Cậu có tỉnh táo không thế? Cậu làm vậy khác nào tụe huỷ hoại sự nghiệp của mình?]

Trần Hạo Phong biết thể nào Vương Trạch Vinh cũng nhảy đỏng lại khi nghe thấy quyết định của hắn, nhưng hắn vẫn còn một mục đích khác nữa cơ mà…

“Tôi đã bảo rồi, tôi muốn làm cho vợ mình vui…”

Dù Vương Trạch Vinh có quen biết Trần Hạo Phong từ kiếp trước đi chăng nữa cũng không thể hiểu nổi rốt cuộc hắn muốn làm cái gì. Chuyện hợp tác thì liên quan gì đến chuyện làm cho vợ vui cơ chứ?

“Tôi nói thật, nhiều lúc tôi chẳng hiểu nổi cậu đang làm cái gì luôn đấy…”

Mặc dù ngoài việc nói thế nhưng Vương Trạch Vinh vẫn làm theo ý của Trần Hạo Phong, cuối cùng cũng đến lúc hắn tự mình ra tay rồi…



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play