Mấy ngày nay Giang Sùng Châu đều rất chán nản.
Anh gần như đã lật trung cả thành phố H lên, thậm chí còn đến Gia Dạ. Người sống trong đó nói đã lâu không thấy Đan Mạt. Mẹ Đan Mạt thấy anh thì đôi mắt sáng lên, lập tức tới xin anh một ít tiền.
Người phụ nữ mặc một chiếc áo giả da cực kỳ loè loẹt, tô son tươi tắn. Vẻ xinh đẹp trẻ trung trên gương mặt đã phai tàn từ lâu, chỉ còn để lại vẻ phàm tục. Do uống rượu nhiều và nghỉ ngơi không điều độ nên thoại nhìn trông bà ta còn còn già hơn so với những người cùng lứa tuổi. Làn da lão hoá chảy xệ, những nếp nhăn cũng hiện lên rõ ràng khi mỉm cười.
Người đàn bà nói: “Giám đốc Giang, cậu đã đưa con trai tôi đi rồi… Cậu xem… Đã lâu lắm rồi…”
Giang Sùng Châu vốn dĩ không có tâm tư để ý bà ta.
Thấy Giang Sùng Châu không có ý muốn đưa tiền cho mình, người đàn bà đến gần hơn một chút, nói: “Cậu đã bóc tem nó rồi, nghe nói cậu còn đưa nó tới bệnh viện. Tôi là mẹ của nó, lấy chút tiền bồi thường hẳn là không quá đáng nhỉ?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play