Người đàn ông cau mày nói: “Đứng đó làm gì? Không biết vào nhà như thế nào à?”
Khi không có đủ sự quan tâm, bất cứ hành vi nhỏ nào cũng sẽ trở nên chướng mắt đối phương.
Đan Mạt mới ra khỏi bệnh viện, chờ đợi cậu không phải là sự quan tâm hay lời hỏi han từ người nhà mà chỉ có những lời dạy dỗ thiếu kiên nhẫn của người đàn ông. Sắc mặt cậu trắng bệch, khuôn trán lấm tấm những giọt mồ hôi lạnh, nhưng những thứ đó người đàn ông đều không để vào mắt. Cậu cố gắng lết tới căn phòng người đàn ông chuẩn bị cho cậu. Diện tích chỉ bằng một nửa căn phòng cậu ở trước đây, kê giường xong sẽ không còn dư lại nhiều diện tích.
Đây vốn là phòng dành cho người hầu, trong phòng có một cửa sổ rất nhỏ. Sau khi bước vào, Đan Mạt nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như một tù nhân bị xiềng xích trói buộc, nhìn chằm chằm cảnh tượng bên ngoài nhà giam.
Nhưng cậu không phải tù nhân, chỉ là cậu đã bị đối xử như một đồ vật từ khi sinh ra.
Ở Gia Dạ, người phụ nữ nuôi cậu lớn là vì sau này có thể bán cậu kiếm được rất nhiều tiền. Bây giờ Giang Sùng Châu nuôi cậu vì cậu dễ lợi dụng và vì muốn cậu sinh con cho anh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT