Thời tiết hiếm khi trong được như hôm nay, Đan Mạt ngước mắt lên, thấy vài học sinh mặc đồng phục học sinh đang đi trên vỉa hè, nghiêng đầu không biết đang nói gì, rồi họ cười lớn, ánh nắng vàng ấm áp chiếu sáng đôi mắt họ, khuôn mặt tràn đầy hơi thở của thanh xuân. 
Đan Mạt thất thần hai giây, sau đó bị động tác thô lỗ của người đàn ông gọi về.
Giang Sùng Châu hỏi cậu: “Em đang nhìn cái gì?”
Đan Mạt thu hồi ánh mắt, sự hâm mộ dâng tràn ánh mắt dần dần rút đi, bởi vì cậu biết, cuộc sống như vậy vĩnh viễn không bao giờ thuộc về mình.
Có lẽ người đàn ông có thể liên tục nhắc lại việc đưa cậu đến trường để đối phó với cậu, nhưng một người có thể tin được bao nhiêu lời nói đối?
Đồng tử của Đan Mạt dường như bị phủ lên một lớp bụi. Ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ không liên quan gì tới cậu. Cậu chỉ là một khán giả, trơ mắt dõi theo tiếng cười nói vui vẻ của người khác, sau đó ngồi một mình một góc chờ những vết thương rải rác đầy cơ thể khép miệng lại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play