Giang Sùng Châu không để ý đến nỗ lực giãy dụa của Đan Mạt. Mãi đến khi anh kéo tóc cậu, nhìn thấy chiếc gối trước mặt ướt đẫm nước mắt, Giang Sùng Châu mới hơi ngẩn ra một chút.
Đan Mạt không ngăn được những tiếng nghẹn ngào, khuôn mặt nhỏ nhắn đầm đìa nước mắt.
Thật ra, cậu hiếm khi khóc trước mặt người đàn ông, cũng rất hiếm khi xin người đàn ông tha thứ.
Nhưng hôm qua cậu mới trở về từ bệnh viện, hôm qua Giang Sùng Châu lại đón sinh nhật với Thư Ninh. Hôm nay anh đến đây việc đầu tiên là mắng cậu ầm ĩ vì sao ra viện không báo cho anh một tiếng, nhưng cậu có thể giải thích với đối phương như thế nào bây giờ? Nếu như Giang Sùng Châu quan tâm, anh cũng có thể gọi điện thoại hỏi cậu.
Sắc mặt người đàn ông trầm xuống, nghĩ đến tình huống buổi đêm hôm đó, anh bất chợt cảm thấy mất hứng.
“Sao cơ thể em lại yếu thế? Ngay cả công việc của mình cũng không làm tốt.” Giang Sùng Châu buông lỏng tóc của cậu ra.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT