Ngoài phòng khách, cánh cửa bị đóng lại thật mạnh, Giang Sùng Châu rời đi rồi.
Cả người cậu như mất đi cảm giác. Chiếc đèn chùm cậu bật trong phòng vẫn sáng trưng, phơi bày sự bẩn thỉu chật vật của cậu ra trước ánh sáng chói lòa.
Cậu chợt nghĩ đến phòng chứa đồ, nơi mình từng sống trước kia. Giá như vẫn có thể được cuộn tròn người lại, trốn dưới gầm bàn tối tăm đó thì tốt biết mấy.
Quần áo vương vãi khắp mặt đất, cái lạnh của đêm đông thấm đến tận xương tuỷ. Đan Mạt hơi ngẩng đầu, rèm cửa chỉ được kéo mỗi một bên. Những đốm sáng nhấp nháy bên ngoài cửa sổ, đó là thứ ánh sáng thuộc về nhà người khác.
Cậu vẫn cho rằng đêm nay là một giấc mơ, nhưng toàn thân lại đau đớn vô cùng. Liệu ngày mai A Châu còn gọi cậu dậy nữa không?
Cậu muốn uống sữa đậu nành nóng để làm ấm người, sau đó ăn kèm với một chiếc bánh quẩy đơn giản. Đó là những loại đồ ăn rất rẻ mạt, nhưng lại khiến cậu ao ước không thôi. Trước đây cậu luôn thèm thuồng nhìn người khác qua lại trong con hẻm, cầm một cốc sữa đậu nành nóng trên tay. Ngoài con hẻm có một bà cụ bán hàng ăn sáng, nhiều lúc cậu chỉ có thể trơ mắt ra nhìn. Lúc còn nhỏ, có một lần cậu không chịu nổi cái đói nữa, lấy tiền của người phụ nữ đi mua đồ ăn sáng. Kết quả là bị người phụ nữ say khướt trở về mắng thẳng vào mặt, vầng trán bị tác động vật lý cũng rỉ máu, để lại một vết sẹo nhạt do không kịp xử lý, chỉ cần đến gần sẽ thấy được vết sẹo kia một cách rõ ràng.
Cái ngày mà Giang Sùng Châu đưa cậu ra khỏi Gia Dạ, anh hỏi cậu có muốn ăn gì lót dạ không? Cậu sợ sệt nhìn hàng quán hai bên đường, nói muốn uống một bát sữa đậu nành.
Ngày đó ánh mặt trời thật ấm áp, đám đông chen chúc nhau trên đường phố dường như đã trở thành phông nền, trong mắt cậu chỉ có người đàn ông đã cứu cậu ra ngoài, thêm vào đó là chút rụt rè bất an. A Châu cười, xoa đầu cậu, nói với cậu đừng ăn nhanh quá, không có ai tranh với cậu cả.
Sau khi về đến nhà, A Châu thay cho cậu một bộ đồ ấm áp sạch sẽ, dùng khăn mềm lau khô mái tóc ướt của cậu. Đây là lần đầu tiên cậu được trải nghiệm cảm giác được người ta đối xử dịu dàng ân cần, thì ra trên thế giới này… không phải ai trên thế giới này gặp cậu cũng chửi cậu là đồ gái điếm. - Lucky Team t.y.t ( truyện đăng trên app TᎽT )
Đan Mạt nghĩ, ngủ một giấc rồi sẽ ổn thôi.
Hốc mắt vẫn đỏ bừng, tiền giấy ném tứ tung trên người cũng không đủ sức chống chọi với giá lạnh, như thể cậu đang trở về với sàn nhà cứng, quấn chặt cơ thể bằng một chiếc chăn bông cũ kĩ nát tươm, chỉ còn cách tự cuộn tròn cơ thể mình lại mới có thể miễn cưỡng cảm nhận được một chút ấm áp.
Trên đường trở về cậu cũng không ăn gì, cả cơ thể nhói đau, có lẽ không có chỗ nào là không khó chịu.
Ngày hôm sau, Đan Mạt sốt cao. Trước khi Giang Sùng Châu rời đi cũng không giúp cậu tắm rửa sạch sẽ, mọi thứ đều mơ hồ. Cậu khẽ thì thầm gọi một tiếng: “... A Châu.”
Giang Sùng Châu về đến nhà thấy Đan Mạt vẫn nằm trên bàn trà, cau chặt đôi mày lại, giống như anh đang chê cậu quá bẩn: “Cậu không tự biết đằng mà đi tắm cho sạch à?”
Ngoài Giang Sùng Châu còn có một người đàn ông nữa trở về cùng anh, thấy dáng vẻ này của Đan Mạt, chắc chắn hiểu được chuyện gì đã xảy ra đêm qua. Anh ta cười chọc Giang Sùng Châu: “Nuôi cái thể loại này, cậu nghĩ là có thể giữ lại để nuôi thành tài à? Đã bảo rồi, xuất xứ từ *nhà thổ thì chỉ có mỗi tác dụng này thôi.”
*Nhà thổ: là những địa điểm kinh doanh nơi diễn ra các hoạt động tình dục giữa khách làng chơi và gái mại dâm.
Cảm nhận được ánh mắt không đứng đắn của người kia, Giang Sùng Châu khoác áo lên người Đan Mạt, che lại.
Người đàn ông nói: “Cậu chơi cũng chơi rồi, khi nào chơi chán thì gọi tôi đến chơi với.”
Dáng vẻ này của cậu luôn có thể khiến người khác nảy ra ý xấu, sắc mặt Giang Sùng Châu sa sầm xuống.
Giống như con thú nhỏ bị thương nhìn thấy người thân thuộc với mình nhất, tuy không còn chút sức lực nào nhưng nó vẫn chậm rãi đưa tay ra, muốn ôm lấy cánh tay Giang Sùng Châu.
Giang Sùng Châu kéo tay Đan Mạt ra, thấp giọng nói: “Để qua một thời gian nữa đi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Cập nhật lại:
Các bảo bảo thích chương này thì hãy để lại nhiều bình luận hơn. Hơn ba mươi bình luận chương ngày mai sẽ dài hơn.
Chúc mọi người buổi sáng vui vẻ.