Nỗi sợ hãi trước nay chưa từng có bao trùm lấy toàn thân Đan Mạt, cả người cậu run bần bật, đôi đồng tử đen nhánh như đang nhỏ ra từng giọt nước mắt. Cậu ngơ ngác quay đầu lại nhìn, vẫn không thể tin được người làm ra loại chuyện này với cậu lại là Giang Sùng Châu.
Giang Sùng Châu cười gằn một tiếng, bóp chặt hàm dưới của cậu: “Đúng là rất biết diễn.”
“...” Giọt nước mắt lớn chảy xuống cánh tay người đàn ông. Trước đây người đàn ông luôn lo lắng cho cậu, cậu bị cảm lập tức dẫn tới bệnh viện kiểm tra. Lúc ấy cậu mới biết rằng, thì ra bị bệnh sẽ phải tới bệnh viện chứ không phải chờ bệnh tự khỏi.
“Cậu dùng cái mã này lừa được bao nhiêu người rồi?” Giang Sùng Châu trầm giọng hỏi.
“... Không, không có… A Châu…” Tiếng sụt sịt đứt quãng vang lên, dường như giọng nói cũng đang run rẩy.
Cơ thể cậu run rẩy như một con thú nhỏ sắp chết, đang cố gắng tìm một nơi để ẩn náu.
Trước đây khi có khách tới nhà, mẹ sẽ bắt cậu trốn trong phòng chứa đồ. Cậu cuộn tròn cơ thể lại trong căn phòng bí mật tối tăm và kín gió, giống như không gian để cho cậu sinh tồn chỉ vỏn vẹn chưa đến mười mét vuông.
Có lẽ vì cảm thấy có vết máu dây ra sô pha sẽ rất khó coi nên Giang Sùng Châu cau mày, bế thốc cậu đến cạnh bàn trà, quơ cánh tay qua, hất chiếc ấm tử sa hồ xuống, tuy nhiên không có tiếng vỡ chói tai như dự kiến. Trong cơn hỗn loạn, cậu cúi đầu nhìn thoáng qua, nước trà đang chảy tong tỏng theo miệng ấm nằm nghiêng, thấm ướt cuốn vở mà cậu vẫn luôn ôm trong ngực từ khi chạy về nhà. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Sau một hồi giằng co, cậu vươn tay ra muốn nhặt cuốn vở vừa rơi xuống đất lên.
Giang Sùng Châu kéo cậu trở về, cho rằng cậu muốn ở bên người khác, không muốn ở cùng anh, khuôn mặt lập tức lạnh tanh: “Tôi sẽ cho cậu nhiều tiền hơn.”
“...” Đan Mạt như không nghe thấy lời anh nói, trong miệng lẩm bẩm mấy tiếng rất nhỏ.
Giang Sùng Châu không nghe rõ.
Chóp mũi Đan Mạt đỏ lên, đôi mắt đen lay mở to, mặc kệ cho nước mắt trào ra, chiếc đèn chùm pha lê lộng lẫy phía trên đầu biến thành một vệt sáng lập loè trong mắt cậu.
Có thể coi như cậu lớn lên trong phòng chứa đồ, hằng ngày chỉ cần cho cậu một miếng cơm, cậu cũng phải mang ơn đội nghĩa. Cậu không rõ cuộc sống bên ngoài như thế nào, cũng không biết đường phố trong thành phố phồn hoa náo nhiệt đến đâu. Cậu cho rằng tất cả mọi người đều giống như cậu, đều sống chui rúc trong một con ngõ nhỏ chật hẹp.
Khi cậu vừa tròn mười tám tuổi đã bị mẹ bán cho câu lạc bộ đêm đi tiếp khách. Giá trị của cậu được tính bằng xấp tiền trong tay người phụ nữ kia. Cuộc sống của cậu hoàn toàn bị những tờ giấy in số này tiêu khiển, trở thành đồ chơi cho kẻ có tiền.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 🆃🆈🆃 chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt, vui lòng không repost ở các nền tảng thu phí khác.
Đó là lần đầu tiên người phụ nữ đó cười với cậu.
Sau khi được Giang Sùng Châu đưa ra ngoài, cậu mới biết rằng những người bằng tuổi cậu đều sẽ cắp sách tới trường, và cậu cũng có thể giống như những người đó, hàng ngày mặc đồng phục chỉnh tề sạch sẽ ngồi trong lớp học mà không bị những kẻ thô lỗ mắng chửi là “gái điếm”, càng không phải đối mặt với từ ngữ ô uế của những vị khách đó nữa.
Đan Mạt.
Cô đơn đến tột cùng, thật ra không có ai chú ý tới cậu.
Vào cái lúc mà Giang Sùng Châu đứng dậy quăng một xấp tiền lên người cậu, tiền giấy phủ đầy lên người cậu.
Ngoài phòng khách chỉ nghe tiếng đóng cửa nặng nề văng vẳng, một cậu trai gầy gò lặng lẽ nằm trên bàn trà cứng đờ, lạnh lẽo, một hồi lâu không thấy nhúc nhích.
Tác giả có lời muốn nói:
Cập nhật lại:
Cảm ơn mọi người đã thích, cảm ơn các Tiểu Khoát Ái đã đồng hành với tôi trên suốt một chặng đường. Có mọi người mới có một tôi tốt hơn. Tôi đã quen mặt rất nhiều người, mỗi khi nhìn thấy những ID đó hiện lên mới có cảm giác an toàn.
Rất mong chờ được sưu tầm, chờ được góp ý, thích câu chuyện này được quảng cáo nhiều hơn. Khiếu nại quá ba mươi ngày, mai tiếp tục cập nhật!
Còn hôm nay, chào buổi sáng!