Rõ ràng là một dáng vẻ suy yếu không chịu nổi, vậy mà vẻ mặt lại khiến cho người ta cảm thấy rất kiên quyết.
Ánh mắt Đan Mạt trống rỗng nhìn trần nhà trắng trên đỉnh đầu, đôi môi khô khốc ngập ngừng nói: “... Giang Sùng Châu, buông tha cho tôi đi.”
“…”
Đây là lần đầu tiên Đan Mạt trực tiếp gọi ra tên đầy đủ của anh, không mang theo chút thân mật cũng không hề hèn mọn tôn xưng anh là ngày giống như trước.
Cho dù sau này cậu còn có thể sống sót, kể cả cậu đi nơi nào ở nơi nào, cậu cũng không muốn có bất kỳ mối quan hệ nào với người đàn ông này nữa. Cậu có thể tìm một công việc ở bên ngoài với phần tiền lương không tính là cao, nuôi sống chính mình là đủ rồi.
Về phần đứa nhỏ, nói là cốt nhục tương liên, Đan Mạt làm sao có thể thật sự không có một chút tình cảm nào với đứa nhỏ, nhưng mỗi khi nhớ tới những chuyện cậu đã trải qua trong lúc mang thai, cậu lại khó có thể quên lúc trước Giang Sùng Châu ép cậu sinh con là vì cái gì, mục đích cũng chỉ là khiến cậu trở thành “vật chứa”.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT