Đêm đã về khuya ánh trăng khuyết bỗng dưng bị mây đen che phủ, trước mắt Tố Cẩm Huyên mọi thứ dần trở lên mờ ảo chỉ còn duy nhất sự cám dỗ dục vọng là tồn tại.
Cô giơ tay lên áp vào gò má lấm tấm mồ hôi của Thương Chiến Nam cảm nhận những khoái cảm mà anh mang lại.
Rốt cuộc cô đối với anh là thế nào đây? Nếu không yêu tại sao khi nghe Tố Cẩm Băng nói anh đang ở cùng với một người phụ nữ khác lại sinh ra ghen tuông?
Cô thực sự muốn rời xa anh sao? Để người phụ nữ khác hưởng trọn những ân cần ôn nhu này?
Tố Cẩm Huyên nhận ra bản thân cô cũng rất ích kỷ, vì trong lòng biết Thương Chiến Nam yêu mình cho nên không bao giờ quan tâm đến cảm nhận của anh, cho tới khi vị trí bị lung lay mới sinh ra lo âu.
“Á…”
Trong lúc Tố Cẩm Huyên đang phân tâm bên dưới đột nhiên bị đẩy mạnh một cái, khiến cô không nhịn được mà phát ra tiếng rên rỉ.
Quay đầu nhìn tên đầu sỏ mới phát hiện ánh trăng từ lúc nào đã chiếu sáng cả căn phòng, đôi mắt Thương Chiến Nam có đôi phần thương tâm đặt trên người cô.
Anh khom lưng hôn cô động tác ra vào so với trước có phần nhanh hơn, giống như sợ cô quên mất sự tồn tại của anh.
“Chiến Nam.” Tố Cẩm Huyên nhận ra lo lắng trong lòng anh, bàn tay siết chặt tấm lưng anh đồng thời cuồng nhiệt đáp lại nụ hôn của anh.
Nghe cô gọi tên mình các cơ trên mặt anh mới giãn ra, đầu lưỡi men theo chân răng đi vào khoang miệng cô kích động trút hết tất thảy mật dịch ngọt ngào.
Thời điểm cánh môi hai người tách ra cũng là lúc đi tới cao trào, Thương Chiến Nam sau một loạt động tác oai hùng đoạt đất, nhanh chóng thối lui khỏi vách tường thịt non mềm, gầm lên một tiếng phóng thích tất cả vào trong tấm áo bảo hộ.
“Huyên Huyên nghỉ ngơi đủ chưa, cho anh thêm lần nữa nhé?”
Anh nằm trên người cô nghỉ ngơi trong giây lát, sau đó tiếp tục xé thêm một tấm áo bảo hộ khác.
Lần này Tố Cẩm Huyên giơ tay ngăn động tác đeo áo mưa của Thương Chiến Nam lại:
“Chiến Nam hôm nay là ngày an toàn của em.”
Thương Chiến Nam nghe xong có đôi chút kích động đưa mắt nhìn Tố Cẩm Huyên, nhưng trên môi lại chẳng có lấy một nụ cười.
Vì là ngày an toàn nên cô ấy cho anh được tự do, vậy những ngày khác thì sao? Thương Chiến Nam tự nhiên cảm thấy mất mát, sự nhiệt tình theo đó cũng tiêu tan đi phân nửa nghiêng người nằm xuống bên cạnh Tố Cẩm Huyên.
Thương Chiến Nam hít sâu một hơi, đôi mắt mông lung nhìn trần nhà, anh còn chẳng đủ can đảm để chất vấn cô về việc tại sao lại nén uống thuốc tránh thai nữa, lấy gì hỏi thêm những câu khác?
Anh và cô tuy là vợ chồng nhưng kẻ không được yêu như anh có khác nào người thứ ba, ngoài việc được ở bên cạnh cô ra không dám đòi hỏi gì thêm nữa.
“Chiến Nam anh thích trẻ con sao?”
Tố Cẩm Huyên không hiểu vì sao Thương Chiến Nam đột ngột rời đi, cô nghiêng đầu nhìn anh nhỏ giọng.
Thương Chiến Nam không mang nhiều hy vọng hỏi lại: “Nếu anh nói thích em sẽ sinh cho anh?”
Hai tay Tố Cẩm Huyên nắm chặt ga giường, cánh môi mím chặt hồi lâu vẫn chưa chịu lên tiếng trả lời.
Thương Chiến Nam cười thê lương ngồi dậy: “Anh đi chuẩn bị nước tắm.”
“Em cứ mãi không chịu sinh anh sẽ tìm người phụ nữ khác?”
Thương Chiến Nam vừa đặt chân xuống giường, sau lưng liền truyền đến câu hỏi đáng đánh đòn của Tố Cẩm Huyên.
Đôi lông mày anh nhíu chặt lại, khoảng thời gian bọn họ chung sống với nhau chưa phải là quá dài nhưng cũng không phải ngắn ngủi, chẳng lẽ cô vẫn không hiểu tình cảm của anh dành cho cô sao?
“Huyên Huyên anh không thích trẻ con chỉ thích đứa nhỏ em sinh cho anh thôi.”
Nói ra thì thật hổ thẹn, bởi mục đích sinh con của Thương Chiến Nam chỉ là để níu giữ Tố Cẩm Huyên.
Anh yêu cô sợ cô một ngày nào đó sẽ rời xa mình vì thế ngay từ những ngày đầu đã nóng vội muốn có con, nhưng lại không nghĩ tới việc cô ghét mình tới mức dùng thuốc tránh thai để chặt đứt mọi cơ hội sống sót của con anh.
“Em không yêu anh hay là không tin anh yêu em?”
Tố Cẩm Huyên kéo tấm chăn lên cao che đi cơ thể lõa lồ của mình, khác với trước đây khi nhận được những câu hỏi đại loại nhưng thế này, cô sẽ không ngần ngại mà nói cho Thương Chiến Nam biết cô không yêu anh cũng không tin anh yêu mình.
Nhưng bây giờ hình như đã khác rồi, càng ngập ngừng càng chính tỏ cô đã dao động.
“Kể từ lần đầu gặp em ở bữa tiệc trái tim anh đã không thể nào chứa được người khác nữa.”
Thương Chiến Nam khẽ khàng buông lời, mặc dù biết cô còn chẳng thể nhớ nổi sự kiện xảy ra trong bữa tiệc ngày ấy nhưng vẫn muốn nói ra.
Nói xong Thương Chiến Nam liền xoay người, tuy nhiên ngay khi anh định cất bước bàn tay bỗng bị giữ chặt.
“Chiến Nam.”
Tố Cẩm Huyên tới gần Thương Chiến Nam, dè dặt nói: “Em không biết hiện tại tình cảm của em dành cho anh đang ở mức độ nào? Nhưng em muốn anh biết em đã từng suy nghĩ tới việc ngừng uống thuốc tránh thai.”
Nghe tới đây cánh môi Thương Chiến Nam không kìm được vểnh lên, điều này có nghĩa cô không còn ghét anh nữa phải không?
Thương Chiến Nam chỉ cần Tố Cẩm Huyên không ghét mình những thứ khác đều không còn quan trọng.
Anh hớn hở xoay người đè Tố Cẩm Huyên dưới thân hôn sâu.
Còn điều gì vui hơn khi tình cảm tưởng chừng như mãi không có hồi đáp đã có biến chuyển, niềm vui kèm theo dục vọng dâng trào biến Thương Chiến Nam trở thành con thú hoang dã.
Anh thẳng tay ném hộp áo mưa vướng víu vào thùng rác, chân thật tiếp xúc da thịt cùng Tố Cẩm Huyên.
“Huyên Huyên miễn là em không ghét anh còn lại để anh yêu em thôi cũng được.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT