“Chị vừa rồi em thấy anh rể đi cùng một người phụ nữ lạ mặt.” Ngay sau đó Tố Cẩm Băng đứng qua một góc gọi điện cho chị gái tố cáo.
Những âm thanh ồn ào khiến Tố Cẩm Huyên nghe câu được câu chăng: “Em đang ở đâu mà ồn vậy? Chị không nghe rõ.”
Tố Cẩm Băng bực dọc liếc đôi nam nữ ngồi ở quầy bar một cái, sau đó đi ra ngoài cửa: “Em nói thấy anh rể đi cùng phụ nữ.”
Tố Cẩm Huyên gấp quyển sách đang đọc dở lại, tập trung trò chuyện cùng em gái. Cô cảm thấy việc Thương Chiến Nam đi cùng một người phụ nữ chẳng có vấn đề gì cả nên cười nói:
“Có lẽ một người bạn nào đó của anh ấy thôi, khuya rồi em chưa về nhà bố mẹ lại lo đấy.”
Tố Cẩm Băng tức chết với người chị này của mình mất thôi: “Bạn gì mà đi vào bar? Không những thế còn có mỗi hai người.”
Lần này Tố Cẩm Huyên ngẩn ra nhưng rất nhanh đã hồi phục dáng vẻ ban đầu nói đỡ cho Thương Chiến Nam vài câu: “Anh ấy nói với chị tối nay có hẹn với bạn, em đừng suy nghĩ lung tung oan ức cho anh ấy.”
“Em kệ chị đấy đến lúc mất chồng đừng bảo em không nhắc trước.” Tố Cẩm Băng không đạt được mục đích hậm hực tắt máy.
Cô ta mang thân vận em vợ nhưng còn ghen tuông hơn cả chị gái mình, sau khi cất di động vào túi xách liền đi vào trong quán âm thầm để ý nhất cử nhất động của hai người kia.
Phía bên này Tố Cẩm Huyên ngoài mặt thì vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng không tránh khỏi vì lời nói của Tố Cẩm Băng mà dậy sóng.
Cô đưa mắt nhìn đồng hồ trên bàn rồi vén chăn xuống giường, đi ra cửa sổ nhìn xuống dưới sân mong ngóng ai đó quay về.
Không rõ đã qua bao nhiêu lâu, đôi mắt Tố Cẩm Huyên chợt sinh ra tia mừng rỡ. Cô không nhịn được xoay người đi ra khỏi phòng, thế nhưng khi nhìn thấy Thương Chiến Nam bước vào cửa lại giống như muốn chạy trốn, nhanh chóng di chuyển về phòng giả bộ như không hay biết.
Thương Chiến Nam uống không ít rượu, gương mặt phảng phất hơi men đẩy cửa phòng ngủ.
Cánh cửa mở ra cũng là lúc đôi mắt Thương Chiến Nam bao trọn cơ thể Tố Cẩm Huyên, dáng vẻ dịu dàng tập trung đọc sách này của cô làm trái tim anh bồi hồi, đôi chân không kiềm chế được tiến lại gần.
Tố Cẩm Huyên cảm nhận được ánh mắt nóng rực đặt trên người, cơ thể căng cứng theo từng bước chân của Thương Chiến Nam.
Cho tới khi mu bàn tay cảm nhận được nụ hôn ấm nóng cô không còn tiếp tục giả vờ được nữa.
Tố Cẩm Huyên hạ sách xuống nghiêng đầu nhìn Thương Chiến Nam:
“Anh về rồi.”
Thương Chiến Nam ôn nhu mỉm cười, cánh tay đưa qua cầm lấy quyển sách trong lòng Tố Cẩm Huyên đặt lên trên bàn:
“Chưa ngủ sao? Khuya rồi đọc sách không tốt cho mắt.”
Tố Cẩm Huyên ngượng ngùng không dám nói cho Thương Chiến Nam biết sự thật rằng cô không có anh không thể ngủ được, nói lảng sang chuyện khác:
“Anh đi tắm đi.”
Đối với câu nói này của Tố Cẩm Huyên, Thương Chiến Nam lại nghĩ theo chiều hướng khác, hai tay chống xuống giường giam giữ cơ thể nhỏ bé trong tầm kiểm soát, hơi thở mang theo hương nho cay nồng cất lời:
“Chê anh hôi à?”
Tố Cẩm Huyên nhẹ lắc đầu giải thích: “Em nào có.”
Thương Chiến Nam nhìn chằm chằm vào gương mặt ửng hồng của Tố Cẩm Huyên tự nhiên nghĩ tới chuyện nào đó, mặt đưa về phía trước nói nhỏ: “Hết chưa?”
Tố Cẩm Huyên lúc đầu nghe không ra, phải tới khi bàn tay Thương Chiến Nam chạm vào nơi nhạy cảm mới thông não.
Cô quay mặt vào trong tường tránh đi cái nhìn thâm tình của anh gật đầu.
Con sói bị bỏ đói đã lâu như Thương Chiến Nam nghe xong liền kích động không thôi: “Nếu em đã không chê anh chúng ta làm trước rồi tắm sau nhé.”
Đây vốn là câu hỏi nhưng Thương Chiến Nam lại không có ý chờ đợi câu trả lời từ Tố Cẩm Huyên, nói dứt câu một cái liền bổ nhào lên người cô.
Người ta nói rượu có thể làm quên đi mọi âu sầu, buồn phiền trong cuộc sống nhưng Thương Chiến Nam càng uống lại càng trở nên tỉnh táo.
Thương Chiến Nam cảm thấy chỉ có khoảnh khắc Tố Cẩm Huyên thừa nhận, nỉ non gọi tên mới cho anh cảm giác cô thực sự thuộc về mình.
Cánh tay Thương Chiến Nam siết chặt Tố Cẩm Huyên, những nụ hôn liên tiếp đổ xuống, mỗi lưỡi quấn quýt hòa quyện vào nhau.
Đôi mắt Tố Cẩm Huyên nhắm nhặt, sự chiếm hữu điên cuồng của anh khiến cô có đôi chút ngạt thở, thế nhưng cô không hề đẩy anh ra mà ngược lại luồn tay vào tóc anh thuận theo.
Liên tiếp những thanh âm mập mờ vang lên, Thương Chiến Nam tách môi mình khỏi môi Tố Cẩm Huyên dịch xuống khám phá vùng đất mới.
Tố Cẩm Huyên ưỡn eo ngửa đầu ra sau để Thương Chiến Nam gặm cắn chiếc cổ trắng ngần, theo từng động tác lấy lòng của anh, cánh môi hé mở rên rỉ.
Thương Chiến Nam dường như rất hài lòng với biểu hiện này của cô, bàn tay xâm nhập vào bên trong áo tiếp xúc với da thịt mềm mại.
Qua mỗi đoạn thời gian quần áo trên người cả hai dần một ít đi, Thương Chiến Nam nâng người Tố Cẩm Huyên lên trút đi chiếc áo lót vướng víu.
Lồng giam bị phá bỏ, đôi thỏ mập mạp rung rinh trước ánh sáng, yết hầu Thương Chiến Nam dịch chuyển nhanh chóng bắt lấy một con thỏ giam vào trong miệng.
Từng loạt kích thích ập tới phủ lên đôi mắt Tố Cẩm Huyên mảng sương mù dày đặc, cơ thể giống như có hàng ngàn hàng vạn con kiến bò qua ngứa ngáy một cách điên cuồng.
“Chiến Nam.”
Cô khe khẽ gọi tên anh, muốn anh nhanh chóng lấp đầy cơ thể mình.
Thương Chiến Nam buông nụ hoa sưng đỏ trong miệng ra, nhìn gương mặt nhiễm màu dục vọng của Tố Cẩm Huyên thương xót: “Huyên Huyên đừng vội.”
Thương Chiến Nam tách một bên chân Tố Cẩm Huyên lên cao rồi chen mình vào giữa, nhưng anh không nóng vội tiến sâu hơn mà thò tay vào túi quần lấy ra gói áo mưa đã chuẩn bị từ trước.
Tố Cẩm Huyên nhìn theo động tác đeo áo mưa của anh tâm trạng trở lên phức tạp.
“Đừng uống thuốc nữa hại sức khỏe, để anh được rồi.” Thương Chiến Nam hoàn thành xong biện pháp an toàn, lúc này mới đè xuống đi vào bên trong cơ thể Tố Cẩm Huyên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT