1/14 - Tập 1 - Trò chơi tử thần

Chương 7 - Đi vào ác mộng


5 tháng

trướctiếp

Tôi chẳng còn lòng dạ nào để đi làm nữa, vì thế tôi gọi điện đến trường xin nghỉ ba ngày với lý do bị ốm, sau đó dành hẳn một ngày ở nhà làm những việc vô vị. Đó quả là một sự tra tấn đầy mâu thuẫn, tôi vừa sợ bóng đêm về, vừa mong sao cho ngày chóng kết thúc. Việc này giống như một bệnh nhân vừa sợ phẫu thuật, lại vừa mong chữa khỏi bệnh nhờ phẫu thuật. Khó khăn lắm tôi cũng chịu được đến buổi tối. 9 giờ, tôi bắt đầu ‘chuẩn bị đặc biệt’ trước khi đi ngủ.
Tôi đến trước chiếc gương lớn trong nhà vệ sinh, chờ đến khi xung quanh tuyệt đối yên tĩnh bèn nhìn vào mắt mình trong gương, rồi tập trung toàn bộ suy nghĩ nói với mình: “Đêm nay, có lẽ mày sẽ mơ thấy một cơn ác mộng. Hãy nhớ, ngay từ lúc mới bắt đầu giấc mơ, mày phải ghi nhớ mọi nội dung trong đó, cho dù sau khi tỉnh dậy cũng phải ghi nhớ. Chuyện này với mày rất dễ dàng, bắt đầu từ cảnh tượng đầu tiên mày nhìn thấy trong mơ, ám thị này lập tức có hiệu quả.”
Tôi nhẩm thầm những lời này đến hai mươi lần, cho đến khi cảm thấy ngà ngà buồn ngủ (điều này có nghĩa là việc tự thôi miên của tôi đã bắt đầu phát huy tác dụng). Tôi giữ nguyên trạng thái ấy, chầm chậm đi đến giường và gần như ngủ ngay lập tức khi vừa nằm xuống.
Trong cơn mơ màng, tôi thấy mình ở trong một khu kiến trúc tối tăm, cũ nát, chẳng có bóng người. Tôi đi dọc theo hành lang, thế rồi bất giác đi vào qua một cánh cửa. Bên trong cánh cửa ấy có một bục giảng thấp tè, một chiếc bảng đen nham nhở và mấy chục bộ bàn ghế học sinh cũ kĩ. Đây rõ ràng là một phòng học của một ngôi trường. Là ngôi trường hiện tại của tôi sao? Không phải, trường trung học phổ thông của tôi mới hơn nhiều. Nhưng, sao tôi lại có cảm giác quen thuộc thế nhỉ?
Dần dần, tôi đi đến bên cửa sổ phía bên phải lớp học, nhìn xuống dưới thì thấy sân vận động ở đó càng quen thuộc hơn, đó đúng là sân vận động của trường tôi mà? Chỉ có điều, ở đó không có đường chạy bằng cao su mới tinh, cũng không có sân bóng rổ trong nhà mới xây, mà là một khoảng đất. Cả một sân vận động to lớn như vậy mà trống không, chẳng có bóng một ai...
Không, bây giờ tôi mới nhìn thấy, bên phải của sân vận động có một hố cát, đó là kiểu hố cát dùng cho các tiết thể dục nhảy cao, nhảy xa. Bên cạnh hố cát có một đứa bé trai chừng 7, 8 tuổi đang nghịch cát. Lưng của đứa bé quay về phía tôi.
Có lẽ do tác dụng của việc tự thôi miên trước khi đi ngủ, nên lúc này tôi hoàn toàn biết rằng mình đang mơ, hơn nữa, tiềm thức còn cho tôi biết, cậu bé bên hố cát kia chính là mấu chốt!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp