Chuyến bay của Lâm Nhan vào lúc tám giờ rưỡi sáng, vốn định ăn sáng qua loa rồi đi một mình, ai ngờ Tạ Phong Trần kiên trì muốn đưa cô đến sân bay, trước giờ làm thủ tục 40 phút mà anh vẫn lưu luyến nắm tay cô không chịu buông.
Lâm Nhan bất đắc dĩ nhắc nhở anh, "Nếu em không vào, e là không lên kịp chuyến bay này đâu."
"Uhm." Tạ Phong Trần trầm thấp lên tiếng, mười ngón tay nắm chặt tay cô không có tý dấu hiệu sẽ buông ra.
Lâm Nhan thở dài, cô dường như có thể hiểu được loại cảm xúc quyến luyến này của anh, nếu có thể cô cũng không muốn xa anh nhưng cô không thể không đến nhà họ Sở, "Được rồi, em đi mấy ngày rồi về, nếu anh thật sự lo lắng vậy thì đi cùng em đi."
"Thật sao? Em đồng ý cho anh đến nhà họ Sở gặp bố mẹ em sao?" Đôi mắt Tạ Phong Trần sáng lên, lộ ra sự hưng phấn và kích động, Lâm Nhan muốn dẫn anh đi gặp bố mẹ, là đã có ý suy xét đến việc kết hôn rồi sao?
Nghĩ có khả năng như vậy, Tạ Phong Trần hận không thể lập tức đặt thêm một vé máy bay để đi cùng Lâm Nhan.
Nhưng Sở Mộ Trầm và bố Sở dường như không hài lòng về anh, nếu như muốn đến Bắc Thành để chính thức ra mắt, chắc chắn không thể như vậy, nhất định phải tính trước làm sau, tranh thủ một phát ăn ngay.
"Uhm, tại sao lại không muốn? Anh đồng ý thì đi cùng em thôi! Thật ra em có hơi hồi hộp, nhà họ Sở vẫn còn rất xa lạ với em, nhưng nếu em đã lựa chọn sẽ nhận bọn họ làm người nhà vậy thì không thể bỏ dở nửa chừng. Em nghe Sở Mộ Trầm nói mẹ Sở bị bệnh và bà rất muốn gặp em.Tạ Phong Trần, anh đừng lo em sẽ không trở về, thời gian thật sự không còn sớm nữa, chờ em quay lại sẽ nói anh nghe một bí mật, chuyện đó có thể giải quyết tất cả băn khoăn hiện tại của anh." Lâm Nhan nhìn giờ, có hơi sốt ruột, vốn định nói cho anh nghe chuyện cô xuyên sách nhưng thời gian thật sự không còn kịp, vẫn nên để lần sau rồi nói!
"Được, lúc về nhớ gọi anh đến đón em." Tạ Phong Trần cầm tay Lâm Nhan rồi đặt lên môi hôn một cái, ánh mắt lộ vẻ sâu xa.
Bỗng nhiên Lâm Nhan nghiêng người hôn lên môi anh một cái, khẽ nói: "Về sớm chút đi, em đi đây."
Ba giờ sau, trên một chiếc xe thể thao màu xám bạc ở Bắc Thành, Lâm Nhan vừa vuốt tóc vừa có hơi khẩn trương hỏi Sở Mộ Trầm đủ loại vấn đề, "Em đi gấp quá nên vẫn chưa chuẩn bị quà cáp gì, đi tay không tới bệnh viện như vậy, thật sự không sao chứ? Nếu không anh tìm một cửa hàng bán hoa rồi dừng một chút, em đi mua một bó hoa nha!"
"Nhan Nhan, gặp mẹ ruột của mình mà em hồi hộp gì vậy? Trong lòng mẹ, lễ vật gì cũng đều không quý giá bằng em." Lần đầu tiên Sở Mộ Trầm thấy Lâm Nhan có dáng vẻ bồn chồn lo lắng như vậy, anh cười an ủi cô.
"Quan trọng em không phải..." Lâm Nhan sơ ý lỡ miệng, suýt chút nữa đã thốt ra mình không phải Lâm Nhan chân chính, may mà cô dừng đúng lúc.
Cô cảm thấy năm đó nhà họ Sở vì mất đi con gái mà vẫn luôn sống trong khốn khổ, cô không đành lòng, hơn nữa cô còn bị hành động của bố Sở và Sở Mộ Trầm làm cảm động mới nhìn nhận bọn họ.
Nhưng dù sao mẹ Sở cũng là mẹ ruột của nguyên chủ, mang thai mười tháng, mẫu tử liền tâm nên chắc mẹ Sở có thể phát hiện sự khác thường của cô nhỉ?
Lâm Nhan càng nghĩ càng rối loạn, sắc mặt cũng không được tự nhiên.
"Được rồi, thật hết cách với em, nếu không biết em đang đi gặp mẹ ruột của mình, anh còn tưởng dáng vẻ này của em là chuẩn bị đi đánh trận, anh dẫn em đi mua quà tặng mẹ, sau đó sẽ đến cửa hàng bán hoa mua hoa được chưa?" Sở Mộ Trầm bất đắc dĩ thở dài, không muốn tạo áp lực quá lớn cho Lâm Nhan, đương nhiên sẵn lòng cưng chiều và phối hợp với cô để cô thả lỏng một chút, coi như tạo trạng thái thoải mái nhất cho cô đi gặp mẹ.
"Cảm ơn anh trai." Lâm Nhan vui vẻ nở nụ cười, có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Gặp trưởng bối, đi tay không chắc chắn sẽ không tốt.
Quà có nhiều thì người ta cũng không trách, cô cảm thấy mình vẫn nên chuẩn bị chu đáo một chút mới tốt.
"Đứa ngốc, đây có lẽ là tiếng "anh trai" ngọt nhất mà em từng gọi đó." Sở Mộ Trầm cong môi lên một cái, thấy Lâm Nhan nở nụ cười cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra anh có thể hiểu được tâm trạng của Lâm Nhan, dù sao hai mươi mấy năm qua chưa từng thấy mẹ ruột của mình, giờ đột nhiên phải gặp mặt, nhất định sẽ rất căng thẳng.
"Vậy em gọi là Sở Mộ Trầm như cũ đi!" Lâm Nhan bĩu môi, lập tức sửa miệng lại.
Hai người đi vào cửa hàng, dù rằng đã mang theo khẩu trang và che kín toàn thân nhưng vóc dáng hai người cao gầy, khí chất lại xuất chúng, đi chung một chỗ thì hoàn toàn không tránh khỏi việc trở thành tiêu điểm của đám người, tỉ lệ người ngoái đầu nhìn lại cũng cao hơn bình thường.
Lâm Nhan vốn định tốc chiến tốc thắng nhưng dạo phố một hồi thì hơi có cảm giác không hãm phanh được, hai tay Sở Mộ Trầm đã nhanh chóng bị túi đồ này nọ của Lâm Nhan chiếm hết, đây là thành quả mà anh cố gắng nỗ lực khuyên ngăn, ai ngờ hai người mới vừa từ tiệm đá quý ra đã bị một đám fan vây quanh.
Sở Mộ Trầm nhún vai, cực kỳ bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Lâm Nhan, giống như im lặng lên án cô: Nhìn đi! Đã nói em không cần mua nhiều vậy, giờ bị fan phát hiện rồi kìa!
Lâm Nhan cũng có hơi nhức đầu, nhìn mọi người hưng phấn lấy di động ra chụp ảnh nhưng vẫn rất thân thiện, cô thắc mắc nhìn Sở Mộ Trầm, nhỏ giọng hỏi, "Làm sao đây?"
"Còn làm sao nữa? Chơi tới thôi!" Sở Mộ Trầm nói xong thì tháo khẩu trang xuống rồi chào mọi người một tiếng, dẫn tới từng tiếng thét chói tai vang lên.
Lâm Nhan thấy vậy cũng gỡ khẩu trang xuống, thoải mái chào mọi người một tiếng, những tiếng thét chói tai tựa như sóng sau xô sóng trước.
"Nam thần, anh âm thầm quay tiết mục với Lâm Nhan sao?"
"Quào~~ Nam thần cũng đi dạo phố sao?" Ánh mắt fan nữ vừa lấp lánh vừa kích động hỏi.
Lâm Nhan vui cười, Sở Mộ Trầm đi dạo phố, mọi người đều nói anh tựa như thần tiên không bị khói lửa nhân gian ảnh hưởng. Chẳng qua vì Sở Mộ Trầm đang có địa vị rất cao nên khiến mọi người có loại ảo giác này cũng bình thường.
"Nhan Nhan, chị cố tình đến Bắc Thành tìm anh Mộ Trầm, hai người đi chơi sao?"
"Đúng vậy!" Lâm Nhan cười nhẹ rồi gật đầu, đi ra ngoài có hơi khó khăn.
- --
Người càng lúc càng đông, Lâm Nhan và Sở Mộ Trầm lo sợ sẽ xảy ra chuyện gì nguy hiểm, hai người liếc nhau, ngầm hiểu ý nghĩ trong lòng đối phương, nhanh chóng đi về lối ra của cửa hàng.
Nhung mà video clip hai người dạo phố đã bị đăng lên mạng, dấy lên một cơn sóng gió to lớn.
Hai người cũng đã lén đi dạo phố cùng nhau, tất cả mọi người đều suy đoán có phải bọn họ đang thật sự bí mật yêu đương hay không? Có thể vì cả hai đang ở trong giới giải trí nên không muốn thừa nhận.
Các account marketing không ngừng nhịp nhàng đưa tin, nào là ở bên nhau thì nói đại một tiếng đi, dù sao cũng bị phát hiện rồi, giấu giếm gì nữa.
Quá nhiều người hùa theo, ngược lại khiến không ít người qua đường thật sự bắt đầu nghi ngờ hai người.
Còn có account marketing nói rằng Lâm Nhan không thừa nhận cũng không phủ nhận bởi vì muốn cọ nhiệt với Sở Mộ Trầm.
Đúng là khiến nhóm fan Nhan cẩu và Trầm Ngư đứng ngồi không yên, không ngừng điều hướng dư luận để thanh minh cho bảo bối nhà mình.
Người trong cửa hàng quá nhiều, cuối cùng vẫn đành nhờ tới bảo vệ cửa hàng cùng cảnh sát khu vực đang đi tuần ở xung quanh ra mặt, mới khiến cho hai người thuận lợi rời khỏi và đi đến bệnh viện.
Ở bệnh viện, Lâm Nhan không yên tâm đi theo Sở Mộ Trầm vào phòng bệnh, trong khoảnh khắc nhìn thấy mẹ Sở, cả người Lâm Nhan có hơi mơ hồ, rất nhiều hình ảnh mờ nhạt trong ký ức đua nhau xuất hiện, không ngừng đánh mạnh vào tâm trí Lâm Nhan, cuồn cuộn trong đầu tựa như sóng biển.
Mẹ Sở trước mắt đang trị bệnh bằng hóa học trị liệu, cả người gầy tới nỗi chỉ còn da bọc xương, thế mà mẹ Sở lại giống y hệt mẹ ruột trong thế giới của cô.
Chỉ có điều mẹ cô đã sớm qua đời mà mẹ ở đây lớn tuổi hơn mẹ trong ký ức của cô, nhưng vẻ quyến rũ ở khóe mắt đuôi mày còn có nốt ruồi trên lông mày, mọi nét đều giống nhau như đúc, sao cô có thể không hoảng hốt cho được.
"Mẹ, con nhớ mẹ lắm!" Lâm Nhan đứng trước giường bệnh bật thốt ra một tiếng gọi mà cô luôn nhớ nhung và đã kìm nén trong lòng nhiều năm, cô mất khống chế mà khóc thất thanh. Mẹ Sở nhìn cô khóc cũng rơi nước mắt theo, không biết là do niềm vui khi tìm được con gái hay là khó chịu vì nhìn con gái khóc.
Hiện thực và ký ức lần lượt đan xen nhau, Lâm Nhan không phân biệt rõ rốt cuộc mình đang ở đâu.
Rõ ràng cô đã xuyên sách rồi nhưng làm sao mẹ cô có thể xuất hiện ở đây, hay đây vẫn là mẹ ruột của nguyên chủ Lâm Nhan.
Quá sức tưởng tượng rồi.
Lâm Nhan khóc thật lâu, bố Sở, mẹ Sở còn có Sở Mộ Trầm phải an ủi cô rất nhiều mới khuyên nhủ được cô.
Sở Mộ Trầm cảm thấy rất kỳ quái, Lâm Nhan mới gặp mẹ lần đầu tiên, sao lại thể hiện như đã bị xa cách từ lâu, thật sự là hoàn toàn không hề lộ ra bất cứ chần chừ và giãy giụa nào mà đã nhận mẹ, hoàn toàn khác với quá trình nhìn nhận bố và anh trai.
Chẳng lẽ cô cố ý biểu hiện như vậy cho mẹ vui sao?
Nhưng cô khóc chân thật, tình cảm tới như vậy, nhìn cũng không giống giả tạo nha!
Có thể là do mẫu tử liền tâm, là thiên tính của mẹ con!
Sở Mộ Trầm thắc mắc không thôi nhưng Lâm Nhan và bố mẹ đã nhận nhau vẫn là một chuyện rất đáng vui mừng, nhìn thấy Lâm Nhan ngồi trước giường bệnh của mẹ, hai mẹ con vừa cười vừa nói, hoàn toàn không có một chút xa lạ do khoảng cách hai mươi mấy năm, thân thiết như thế, tựa như là đang sống chung cùng nhau vậy, trong lòng Sở Mộ Trầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hốc mắt bố Sở hồng hồng, cũng là vẻ mặt mặt vui mừng, "Mộ Trầm, em gái con vừa về đến thì nụ cười đã trở lại trên gương mặt mẹ con, nhìn thấy mẹ con họ ở chung hòa thuận như vậy, rốt cuộc tảng đá đè nặng trong lòng bố hai mươi mấy năm nay đã rơi xuống rồi."
"Cuối cùng cả nhà chúng ta cũng đoàn tụ rồi, bệnh của mẹ cũng sẽ khá hơn." Sở Mộ Trầm vô cùng cảm khái.
Thời gian thăm hỏi trôi qua rất nhanh, mẹ Sở nhìn con gái mãi không thôi, thúc giục bố Sở, "Trường Lâm, anh mau dắt hai đứa nhỏ đi ăn cơm đi, đừng để bọn trẻ bị đói."
Lâm Nhan không nỡ xa nhau nhanh như vậy, lại bởi vì vừa mới khóc nên đôi mắt hơi hồng hồng, còn hơi sưng, "Mẹ, chờ con ăn cơm xong sẽ quay lại với mẹ!"
"Ăn cơm xong thì về nhà với bố con trước đi, hôm nay vừa về nhà phải nên nghỉ ngơi trước. Ngày mai mới đến thăm mẹ, được không con?" Sắc mặt mẹ Sở do dự, tay ôm bụng theo bản năng, thật sự bà có hơi mệt, nói chuyện với con gái khiến bà vô cùng hạnh phúc nhưng cơ thể của bà chỉ có bà biết, chẳng qua là đang cố gắng chịu đựng. Nếu như con gái đã về mà chỉ có thể nhìn bà qua một lớp thủy tinh, bà không đành lòng làm vậy.
Ban đầu, Lâm Nhan nhìn nhận người nhà họ Sở là vì muốn thay nguyên chủ làm tròn chữ hiếu chứ không nghĩ sẽ ở lại nhà họ Sở. Nhưng giờ phút này, tình cảm của cô thật sự xuất phát từ sâu trong nội tâm, cô muốn ở bên cạnh mẹ Sở.
Ra khỏi phòng cách ly, sắc mặt Lâm Nhan nặng nề mà hỏi bệnh tình của mẹ mình.
Trong lúc này, bầu không khí hoàn toàn ngưng trệ, Sở Mộ Trầm và bố Sở đều giữ im lặng. Thật lâu sau, Sở Mộ Trầm mới mở miệng với âm thanh khàn khàn, "Ung thư dạ dày thời kỳ cuối."
Lâm Nhan cảm giác trái tim mình bị tảng đá lớn đè tới mức không thở nổi, vừa mới nhận lại mẹ đã được cho biết tin dữ này. Cô không biết nên trách vận mệnh trêu ngươi hay là phải cảm tạ duyên phận kỳ diệu đã để cho cô có thể gặp mẹ lúc mẹ còn sống.
"Nhan Nhan, con đừng khổ sở, con quay về thì mẹ con đã rất vui rồi. Mẹ con sẽ không sao đâu." Trong lòng bố Sở cũng vô cùng khó chịu, không biết ông nói lời này để an ủi bản thân hay là an ủi con gái.
"Đúng vậy, mẹ sẽ khá hơn." Sở Mộ Trầm dù an ủi nhưng trong lòng cũng tràn ngập sự không chắc chắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT