"Anh tự xem ảnh đi? Đừng nói người này không phải anh." Lâm Nhan lấy ảnh chụp từ trong điện thoại ra rồi ném cho Tạ Phong Trần.
"Ảnh chụp ở đâu ra?" Tạ Phong Trần nhìn thoáng qua, ánh mắt hơi trầm xuống, thoáng hiện lên một vẻ sắc bén, nhà họ Lâm thật sự khinh người quá đáng.
"A a ~ anh đang luống cuống à?" Lâm Nhan cười nhạo, cố ý nói lời khó nghe.
"Nhan Nhan, em đến đây lúc nửa đêm, em cũng biết sự việc không phải như em nghĩ." Tạ Phong Trần cười khổ nhưng vẫn thật lòng giải thích.
"Uhm, em nghĩ đi nghĩ lại nhiều lần, em thấy người có thể lập âm mưu bỏ thuốc anh mà còn khiến anh có khổ không thể nói. Thậm chí còn gửi ảnh chụp cho em, rõ ràng đối phương không muốn cho hai người chúng ta dễ chịu, ngoại trừ nhà họ Lâm ra thì không còn người nào khác, anh thấy em có đoán đúng không?" Lâm Nhan cũng không tức giận, ngược lại nói ra suy nghĩ trong lòng mình để kiểm chứng.
"Em thông minh như vậy, anh gạt em là làm việc thừa rồi. Đúng vậy, là nhà họ Lâm, anh vốn nghĩ bọn họ là bố mẹ nuôi của em nên không muốn em lo lắng và khó xử." Tạ Phong Trần kinh ngạc, không ngờ Lâm Nhan nhìn nhận và suy nghĩ mọi chuyện thấu đáo như vậy, thật đúng là đầu óc nhanh nhạy.
"Em không khó xử nhưng mà Lâm Sanh bị bắt, chắc chắn trong lòng bọn họ hận chết em, không tìm cách khiến chúng ta ngột ngạt mới là không bình thường!" Ánh mắt Lâm Nhan lãnh đạm lại còn rất bình tĩnh.
"Chắc bây giờ nhà họ Lâm đang rối loạn, chẳng qua bọn họ muốn tìm cách kéo người khác xuống nước thôi." Tạ Phong Trần dừng một chút rồi mở miệng.
"Có ý gì?"
"Em nên biết, tập đoàn nhà họ Lâm luôn luôn dùng người trong nhà, nội bộ quản lý rất hỗn loạn, vài năm nay đã tuột dốc không phanh. Sau khi Lâm Sanh gặp chuyện không may, ông Lâm lơ là việc quản lý nên đã xuất hiện một khoản thâm hụt tài chính lớn, nguồn vốn bị đứt đoạn liên tục. Mấy ngày nay, ông Lâm bỗng nhiên lôi kéo được một nhà đầu tư lớn, đối phương là tập đoàn AJ cũng là đối thủ cạnh tranh của Tạ thị, hai nhà liên thủ đã đoạt mất một hạng mục khai thác du lịch mà Tạ thị xem trọng. Tiệc rượu hôm nay là bữa tiệc chúc mừng của hai công ty, trên thương trường có thắng tất có thua, một cái hạng mục mà thôi vốn không phải là chuyện lớn. Nhưng đầu óc ông Lâm không hề sạch sẽ chút nào, cả người đều khiến người ta ghê tởm, người phụ nữ trên ảnh là thiên kim tập đoàn AJ, việc này liên lụy đến em, anh sẽ không dễ dàng tha thứ cho họ." Ánh mắt anh u ám, không giấu được phẫn nộ.
"Vậy anh tính làm thế nào? Chỉ cần không dồn bọn họ tới đường chết thì không cần kiêng kị em." Lâm Nhan không phải loại người mềm yếu như bánh bao, bị nếm khổ mà vẫn chịu đựng. Nếu nhà họ Lâm không muốn cô dễ chịu, vậy cô cần gì phải lo cho bọn họ.
"Người bố nuôi ra vẻ đạo mạo của em là một tên ngụy quân tử, mấy năm nay luôn duy trì hình tượng người chồng, người cha tốt với bên ngoài nhưng cuộc sống riêng tư đã loạn xà ngầu. Nếu ông ấy muốn khiến chúng ta có mâu thuẫn thì anh sẽ khiến ông ta tự dẫn lửa thiêu thân." Từ trước đến nay Tạ Phong Trần là người có thù tất báo, anh có thể có mười phần nhẫn nại với Lâm Nhan nhưng anh không tính nể nang nhà họ Lâm.
"Em không hiểu rõ lắm."
"Có phải em bị ngốc không? Nhà họ Lâm chỉ có một đứa con gái là Lâm Sanh, nhưng đứa con gái duy nhất đang ngồi chồm hỗm ở trong tù. Đối với đại gia tộc lớn mà nói thì cô ta không khác gì đồ bỏ. Dù ông Lâm có yêu con gái ruột Lâm Sanh của mình đến đâu đi nữa thì cũng không thể không đối mặt với hiện thực. Sản nghiệp nhà họ Lâm cần một người thừa kế danh chính ngôn thuận, trước đó vài ngày, Trần Sảng vô tình thấy ông Lâm và một người đàn bà trẻ tuổi ôm một đứa bé đến bệnh viện, anh cho Trần Sảng điều tra kỹ càng, em đoán xem anh tra được gì?"
"Đứa bé kia không phải là... con riêng của nhà họ Lâm chứ?" Lâm Nhan kinh ngạc trợn to mắt, trong lòng nảy ra một ý nghĩ rõ ràng, có hơi không dám tin.
"Uhm, đúng là con riêng của ông Lâm, thằng bé đã sáu tuổi rồi. Điều này chứng minh trước khi Lâm Sanh về nhà họ Lâm thì ông Lâm đã tằng tịu cùng người phụ nữ kia rồi. Em nói xem, nếu bà Lâm biết chuyện này thì bà ấy có thể chịu nổi sao?" Tạ Phong Trần nở nụ cười đầy mỉa mai.
"Nếu Lâm phu nhân biết, chắc chắn sẽ rất khổ sở, còn rất phẫn nộ nữa." Không phải Lâm Nhan có thừa sự đồng cảm, cũng không phải cô có bất cứ tình cảm gì với Lâm phu nhân. Cô chỉ đơn giản đứng ở góc độ của người phụ nữ, cảm thấy một người phụ nữ biết được người chồng chung chăn gối nhiều năm đã phản bội mình, trong lòng chắc chắn sẽ rất thổn thức và đau đớn.
"Đau dài không bằng đau ngắn, sớm muộn gì mọi người cũng biết, dù sao đỡ hơn tới lúc đứa con riêng vào nhà đòi phân chia tài sản mới biết." Tạ Phong Trần không có dư nhiều lòng thương hại người khác như vậy, trong giới thượng lưu, chuyện này xảy ra như cơm bữa, gia sản thì đầy người đến tranh giành, hiếm có gia tộc nào sạch sẽ.
Huống chi bà Lâm đã làm phu nhân nhà giàu nhiều năm cũng không phải là người trong sạch gì cho cam, không có chút mánh khóe thì làm sao có thể yên ổn ngồi trên vị trí phu nhân này... nhiều như năm như thế?
"Đúng vậy, dù hiện thực có tàn nhẫn thế nào cũng không thể trốn tránh, nếu ông Lâm cất giấu đứa bé này nhiều năm như vậy, chắc chắn là có dự tính khác!" Lâm Nhan cảm thấy có hơi buồn cười, đúng là biết người, biết mặt, không biết lòng.
"Em đừng nghĩ ngợi lung tung, anh đảm bảo từ nay về sau sẽ không gạt em bất cứ chuyện gì, chắc chắn anh sẽ không đối xử với em như thế." Tạ Phong Trần biết có lẽ tâm trạng của Lâm Nhan trong giờ phút này không mấy dễ chịu, nhẹ nhàng ôm lấy để an ủi.
"Phản bội chính là vết nhơ lớn nhất trong tình cảm, nếu sau này tình cảm của chúng ta đã phai nhạt thì hai bên không cần phải chịu đựng lẫn nhau, lúc gặp gỡ vui vẻ thì nên chia tay trong yên bình, tuyệt đối không được phản bội nhau nhé?" Trong lòng Lâm Nhan cũng không mấy dễ chịu, phụ nữ luôn sống rất tình cảm.
"Tuy anh không phải là người như vậy và lời hứa hiện tại của anh cũng có vẻ không nặng ký nhưng anh đồng ý với em. Nhan Nhan, rốt cuộc là ai suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài, anh có cảm giác bây giờ anh mới là người yếu thế." Tạ Phong Trần bất đắc dĩ thở dài, ngữ khí vừa cưng chiều lại vừa có chút tủi thân.
"Em nào có trêu hoa ghẹo nguyệt?" Lâm Nhan nghẹn lời, cô cảm thấy ngoại trừ việc rong chơi cùng nhóm Thiếu Niên Rực Rỡ vài ngày lúc đầu thì cô vẫn luôn giữ mình rất trong sạch!
"Có nhiều đào hoa thối nát như vậy mà còn dám nói không có, sau này anh sẽ nhìn em chằm chằm đó." Tạ Phong Trần khều nhẹ cái mũi nhỏ nhắn của cô, nhẹ giọng trách mắng Lâm Nhan với vẻ cưng chiều.
Lâm Nhan vừa định phản bác, điện thoại rung lên, vừa nhìn là thấy Sở Mộ Trầm, thuận tay ấn nút nghe.
"Nhan Nhan, rốt cuộc em cũng nghe điện thoại, sao tối hôm qua em về Hải Thành vội như vậy, có chuyện gì sao?" Giọng nói Sở Mộ Trầm có vẻ nóng nảy nhưng cũng tràn đầy quan tâm.
"Khiến anh lo lắng rồi, em không sao. Tạ Phong Trần đột nhiên bị cảm, em về thăm anh ấy." Lâm Nhan lấy đại một cái cớ, ứng phó cho xong.
"Vậy là tốt rồi, hôm qua cũng tối khuya mà em lại đến sân bay một mình, rất nguy hiểm đó, bảo anh đưa em đi không tốt sao. Cậu ấy bệnh có nặng không?"
"Không nặng lắm, đỡ rồi." Lâm Nhan ngửa đầu nhìn thoáng qua anh một cái.
"Một người đàn ông to con mà ốm yếu như chó vậy, cảm cúm có một chút mà dám làm khổ em, làm em lo lắng. Vậy chuyện phía bên Bắc Thành, em vẫn qua đây đúng không?" Sở Mộ Trầm nói móc một câu rồi mới hỏi.
"Ngày mai em qua Bắc Thành, đến lúc đó em sẽ gọi anh."
"Được, mặc quần áo dày chút, có lịch bay thì gửi cho anh, ngày mai anh đến sân bay đón em." Sở Mộ Trầm dặn dò vài câu mới tắt máy.
Sau khi cúp máy, ánh mắt Tạ Phong Trần sáng quắc, anh nhìn Lâm Nhan chằm chằm, "Em muốn đến Bắc Thành?"
"Uhm, Sở Mộ Trầm nói mẹ Sở bị bệnh, nói thế nào thì em cũng nên đi thăm." Lâm Nhan gật đầu, cũng không giấu giếm.
"Vậy là đi thăm hay là ở bên đó một thời gian hả?" Tạ Phong Trần nhíu mày, trong lòng có hơi bất an, bố con nhà họ Sở đều không hài lòng về anh, anh lo lắng Lâm Nhan qua đó rồi sẽ không quay lại nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT