Editor: Ballantine’s - Cô bé nhà bên ám ảnh vì hằng hà sa số thành ngữ của tác giả.
Lâm Nhan nhìn thấy hình ảnh đó thì trong lòng cảm thấy hơi khó chịu. Cô nghĩ đó là ý thức còn sót lại của nguyên chủ vẫn còn lưu trong cơ thể mình.
Dù sao trên bàn ăn đó, trước khi tiểu thư thật Lâm Sanh trở về, nguyên chủ cũng đã từng ngồi chung một bàn với bố mẹ, một nhà ba người vui vẻ, hòa thuận, sung sướng nói cười.
Mà giờ phút này, cô chỉ có thể đứng ở chỗ này làm người ngoài cuộc.
Những người đang cười đùa vui vẻ kia nhìn thấy Lâm Nhan xuất hiện thì lập tức im lặng như tờ.
"Nhan Nhan đã về rồi à, mau đến ăn cơm đi, mọi người vẫn chờ nhưng con không đến, còn tưởng hôm nay con cũng không về, bây giờ trước..." Mẹ Lâm là một phu nhân danh xứng với thực, bà giữ gìn nhan sắc rất tốt, rõ ràng đã gần 50 tuổi nhưng nhìn qua nhiều lắm cũng mới chỉ hơn 40 một chút, mang vẻ mặt tươi cười ôn hòa, vui vẻ như mẹ hiền, nếu nụ cười kia không cứng đờ như vậy thì sẽ càng hoàn mỹ hơn.
"Đến đây ngồi đi." Bố Lâm liếc nhìn cô một cái, không nóng không lạnh mở miệng.
"Nhan Nhan, ngồi ở đây đi, hôm nay mẹ biết chị muốn đến nên đã bảo đầu bếp nấu canh dê cách thủy, mẹ nói sức khỏe chị từ nhỏ đã không tốt, sợ lạnh, muốn bồi bổ cho chị một chút." Lâm Sanh hiền lành, xinh đẹp, mặc chiếc váy liền áo màu xanh lam nhẹ nhàng giống như tiên nữ, tóc dài buông xõa trên vai, gương mặt trắng nõn, đôi mắt biết cười đang cười tít lại, cô ấy thân mật tiếp đón thật sự khiến người khác không thể không thích.
Chỉ có một người lạnh lùng liếc cô một cái, trước sau không nói tiếng nào.
Lâm Nhan nhìn thấy người đàn ông, trong đầu không nhịn được nhớ đến một đoạn miêu tả trong tiểu thuyết: "Người đàn ông mặc âu phục, đi giày da, áo sơ mi luôn cẩn thận tỉ mỉ cài đến cúc trên cùng, khí chất tinh anh lạnh nhạt, ngũ quan tinh tế, khiến cho người khác liếc mắt một cái thì không dời đi được, đôi mắt phượng hẹp dài lộ ra một tia lạnh lùng, bên khóe mắt trái có một nốt ruồi lệ như nét mực chấm phá giữa bức tranh, vô cùng câu dẫn lòng người."
Trong nguyên tác còn miêu tả nam chính Hàn Hữu Niên một câu là: "Cao ngạo lạnh băng, lòng dạ độc ác."
Dù rằng ngồi cùng chỗ với bề trên, nhưng anh ta vẫn khiến người ta cảm thấy có một khoảng cách cao không thể với, khóe mắt dịu dàng của người này khi vừa nhìn đến Lâm Nhan thì hoàn toàn biến mất trong tích tắc, có một điều khác là chỗ mi tâm không phát ra khí lạnh mà thôi.
Ánh mắt sắc bén của người đàn ông quét qua mặt Lâm Nhan một cái, có ý ngầm cảnh cáo. Lâm Nhan từ trước đến nay rất nhạy cảm, đương nhiên cảm nhận được sự thù hận của đối phương.
Nhưng mà cô giả vờ như không biết, ngồi ăn một chút cơm như ăn sáp, không biết có vị gì, có lẽ do cả ngày hôm nay không chịu ăn gì nên dạ dày có chút khó chịu, sau khi ăn xong cô chạy vào toilet một chuyến.
Vừa mới bước ra đã đối diện với ánh mặt lạnh băng của Hàn Hữu Niên, giọng anh ta lạnh lùng: "Lâm Nhan, cô còn tính làm gì vậy?"
Lâm Nhan rất khó chịu việc khi không lại bị người ta chất vấn, rất muốn xông lên đánh anh ta một trận xả giận, cuối cùng giữ vững nguyên tắc không gây họa, châm biếm hỏi lại: "Tôi quay về nhà một lần thì có gì sai sao?"
"Đây là nhà Lâm Sanh, cô xuất hiện ở đây chính là sai rồi." Người đàn ông ném lại một câu, xoay người đi thẳng.
Lâm Nhan siết chặt nắm tay, cố chịu đựng cơn giận trong lòng, mở miệng nói với tấm lưng kia: "Hàn thiếu, trước đây Lâm Nhan không hiểu chuyện đã làm phiền anh nhiều, anh xem như tôi đánh rắm là được rồi. Chúc anh và Lâm Sanh hạnh phúc, anh yên tâm, hôm nay sau khi bước ra khỏi cửa nhà họ Lâm, chúng ta sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa."
Bước chân của người đàn ông cũng không dừng lại chút nào, lập tức rời đi, cũng không biết có nghe được hay không.
Nhưng mà Lâm Nhan thì thở phào nhẹ nhõm, cô cũng không biết mình làm đúng hay không, dù sao cô cũng đã tự tay chặt đứt hạt nguyên nhân mà nguyên chủ gieo rồi.
Hi vọng nguyên chủ sẽ không trách cô.
Hai người một trước một sau bước ra từ chỗ toilet, ánh mắt mẹ Lâm có chút đăm chiêu liếc qua liếc lại giữa hai người, nhớ tới tối qua Sanh Sanh nhận được ảnh chụp hai người bên nhau thì đau lòng rơi nước mắt, bà lấy cớ lôi kéo Lâm Nhan lên lầu, nói có chuyện riêng cần nói.
Cửa phòng vừa đóng lại, sắc mặt mẹ Lâm nghiêm túc hẳn: "Nhan Nhan, vừa rồi con nói gì với Hàn thiếu vậy? Sao sắc mặt cậu ta khó coi như vậy?"
Mọi người trong nhà họ Lâm đều gọi Hàn Hữu Niên là Hàn thiếu, bởi vì nhà họ Hàn cơ ngơi lớn, địa vị, tiền bạc đều là một trong những nhà đứng đầu trên đỉnh kim tự tháp, dù bình thường nhà họ Lâm cũng được coi là giàu có nhưng trước mặt người nhà họ Hàn cũng chỉ có thể cúi đầu nghe theo.
Lời nói của người nhà họ Lâm luôn mang theo một tia cung kính đối với Hàn Hữu Niên.
"Mẹ biết con vẫn thích Hàn thiếu, nhưng Hàn thiếu không thích con, hiện tại cậu ấy là bạn trai của Sanh Sanh, con cũng đã gả đến nhà họ Tạ, mẹ hy vọng con thu hồi tâm tư đó lại, không cần tiếp tục u mê không chịu tỉnh ngộ như vậy." Mẹ Lâm khuyên bảo hết nước hết cái.
"Mẹ, hôm nay mẹ nói với con những điều này là vì con hay vì Lâm Sanh?" Lâm Nhan cười thấu hiểu, cuối cùng bây giờ cô cũng tỉnh ngộ, thì ra hôm nay gọi cô về ăn cơm là giả, lấy lại công đạo cho Lâm Sanh mới là thật!
"Nhan Nhan, mẹ cũng muốn tốt cho con mà thôi. Con gái lập gia đình rồi thì nên sống với chồng cho tốt, mẹ nghe nói từ lúc con kết hôn đến giờ, chồng con cũng chưa về nhà lần nào, chẳng lẽ con định cứ qua loa đại khái cả đời như vậy sao?" Mẹ Lâm chân thành, tình cảm nói, giọng tràn đầy xót xa.
"Chủ yếu vẫn là vì Lâm Sanh thôi!" Ngữ điệu Lâm Nhan bình thản đâm thẳng vào trọng tâm mà tuyên bố sự thật.
Hai năm cũng không hỏi đến cuộc sống hôn nhân của con gái nuôi, bây giờ sao lại đột nhiên quan tâm vậy?
Cũng khó trách Lâm Nhan sẽ vì tâm lý bị đối xử chênh lệch như nước sông và biển lớn nên sinh lòng hận thù với Lâm Sanh, cực đoan đến mức làm rất nhiều chuyện sai trái.
"Sanh Sanh là con gái ruột của mẹ, trước đây nó đã chịu rất nhiều cực khổ, cả mẹ và bố đều cảm thấy mình không chăm sóc nó chu đáo, Sanh Sanh rất yêu Hàn thiếu, nó trải qua bao vất vả mới hạ quyết tâm ở cùng với Hàn thiếu, mẹ không thể trơ mắt nhìn con hủy hoại hạnh phúc của nó. Coi như mẹ cầu xin con, con đừng tiếp tục..."
"Mẹ, chẳng lẽ không có quan hệ huyết thống thì mẹ sẽ không coi con là con gái mẹ sao?" Trong lòng Lâm Nhan chua xót, nhịn không được thay nguyên chủ hỏi một câu.
"Đương nhiên không phải, nếu con có thể ở chung với Lâm Sanh như hai chị em bình thường, mẹ, mẹ..." Mẹ Lâm kích động phủ nhận, trong mắt hàm chứa nước mắt, bà vẫn luôn đấu tranh giữa hai đứa con gái, nhưng cán cân trong lòng vẫn không tự chủ nghiêng về phía con gái ruột mà thôi.
"Mẹ, có những lời này của mẹ là đủ rồi, con rất cảm kích ơn nuôi dưỡng của nhà họ Lâm, nhưng chúng ta không có duyên phận, đừng nên miễn cưỡng nữa. Nếu con và Lâm Sanh cứ tiếp tục như vậy đối với ai cũng không tốt, cho nên con đã thương lượng với A Trần và quyết định tách hộ khẩu chuyển đến nhà họ Tạ, dù sao chúng con cũng kết hôn hai năm rồi, con cũng đã là người của nhà họ Tạ." Lâm Nhan nhẫn tâm mở mắt nói lời biệt ly, không nhìn đến vẻ mặt đau lòng của mẹ Lâm, cắt hết những gì mơ hồ hỗn loạn, cô không phải nguyên chủ, trong tương lai, nếu có cơ hội cô sẽ báo đáp ân tình của nhà họ Lâm, nhưng cô sẽ không giữ mối quan hệ vô bổ này, cô cần kết thúc với bọn họ.
"Nhan Nhan, con... đây là... con không cần bố mẹ nữa sao?" Trong lòng mẹ Lâm đau xót không thôi.
Tình cảm của bà đối với con gái nuôi Lâm Nhan này vô cùng phức tạp, ban đầu là không muốn, áy náy, sau khi biết được con gái ruột lại phải thay nó chịu rất nhiều cực khổ thì thỉnh thoảng còn sinh ra chút oán trách. Nhưng mà dù sao cũng đã yêu thương suốt 20 năm, tất cả tình yêu của bà đều dành cho nó, đến cuối cùng bà thật sự không biết phải đối mặt với đứa con gái nuôi này thế nào.
Vậy nên khi bà biết Lâm Nhan không muốn kết hôn, bà vẫn nhẫn tâm đưa nó đến nhà họ Tạ. Hai năm nay, Lâm Nhan gọi điện kể khổ với bà không biết bao nhiêu lần, bà cũng nhẫn tâm không thèm để ý đến nó.
Bây giờ, đứa bé này lại đột nhiên nói muốn cắt đứt, bà chỉ cảm thấy trong tim như bị cắt mất một miếng thịt, đau không chịu nổi.
"Lâm phu nhân, ngài chỉ có một người con gái tên là Lâm Sanh, mọi người thất lạc cô ấy 20 năm, sau này nên toàn tâm toàn ý yêu cô ấy. Con ruột và con nuôi cùng sống chung một nhà, mọi người sẽ không thể công bằng, con cũng không thể yên tâm thoải mái. Ngài yên tâm, sau này con sẽ không bước vào nhà họ Lâm nửa bước, cũng sẽ không đến tìm Hàn Hữu Niên, cắt đứt sẽ tốt hơn đối với tất cả mọi người." Lâm Nhan hít một hơi thật sâu, đem đồ vật đã mang từ nhà đến đặt trên bàn, "Đây là trang sức ngài tặng con khi kết hôn, quá quý giá nên con không thích hợp giữ nó. Sau khi ngài suy nghĩ xong thì cho người mang hộ khẩu đến cho con nhé."
Lâm Nhan đặt đồ xuống, xoay người xuống lầu, không quay lại nhìn mẹ Lâm đang gọi với lại ở đằng sau, vội vàng chào tạm biệt bố Lâm, bước ra khỏi cửa cũng không quay đầu lại mà đón xe rời đi.
Còn ở bên kia, Tạ Phong Trần sau khi đến công ty thì lập tức yêu cầu trợ lý Trần Sảng chuẩn bị thỏa thuận ly hôn.
"Tạ tổng, có phải tối hôm qua Lâm tiểu thư lại trêu ghẹo ngài không? Nội dung thỏa thuận lần này có cần thay đổi gì không?" Trần Sảng nheo mắt, vô cùng đau đầu.
Cái gọi là thay đổi chẳng qua là thêm vào một số điều kiện hấp dẫn trên thỏa thuận ly hôn cơ bản.
Nhưng mà cậu cảm thấy Lâm Nhan là một người phụ nữ có lòng tham không đáy, mãi vẫn kéo dài không chịu ly hôn, chỉ sợ là thủ đoạn cố ý muốn một miếng lớn hơn nữa.
Lần này khẳng định cũng sẽ thất bại.
Nói đến chuyện tối hôm qua, trong đầu Tạ Phong Trần vô thức hiện lên những hình ảnh ấy ấy, cảm xúc có chút bực bội, suy nghĩ nhanh một chút, ra lệnh: "Đưa biệt thự Thiên Hải cho cô ta, nếu cô ta yêu cầu thêm tiền mặt thì cũng đừng bạc đãi."
Tuy rằng anh không muốn thừa nhận, nhưng xác thực Lâm Nhan đã trở thành người phụ nữ của anh, nên không thể để cô ấy sống quá tệ sau khi ly hôn, sẽ khiến người ta chê nhà anh bủn xỉn, keo kiệt.
"Biệt thự Thiên Hải là biệt thự tân hôn ông cụ đưa cho ngài... Ngài có muốn chuẩn bị một căn nhà khác cho Lâm tiểu thư hay không?" Trần Sảng há hốc mồm không dám tin, mấy lần trước Tạ tổng chưa bao giờ nói sẽ chia biệt thự làm tài sản ly hôn cho Lâm Nhan, lại còn tuyên bố không thể để Lâm Nhan chiếm chút tiện nghi nào mà!
Giờ chỉ mới qua một đêm làm sao ông chủ lại thay đổi rồi?
Cuộc hôn nhân này nói trắng ra là do Lâm Nhan tính kế, ông chủ là người bị hại, chẳng lẽ tối qua người phụ nữ tên Lâm Nhan kia lại đưa ra yêu cầu mới sao?
"Tôi sẽ ở căn nhà người khác đã ở qua sao?" Tạ Phong Trần không vui liếc mắt trừng cậu ta một cái: "Sau khi tan tầm thì đem thỏa thuận mang qua đó, bắt buộc phải khiến cô ta ký tên."
Trần Sảng lập tức đau đầu, bởi vì chuyện này mà cậu đã đá trúng vách đá không dưới mười lần ở chỗ Lâm Nhan rồi, mỗi lần sục sôi ý chí chiến đấu đi tới thì lại là mỗi lần mặt xám mày tro đi về, còn bị ông chủ mắng là đồ ăn hại nữa.
Dù gì cậu cũng đường đường là một trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc một tập đoàn đa quốc gia, làm sao lại sa sút đến nông nỗi phải giúp người ta xử lý tranh chấp ly hôn rồi vậy?
Thanh quan còn khó quản việc nhà cơ mà!
Ông chủ không muốn tự mình đối mặt thì quăng cho cậu.
Cậu thật khổ quá đi mà!
Nhưng mà việc ông chủ đã giao, cho dù cậu muốn chết cũng phải làm xong rồi mới được chết.
Trần Sảng thấp tha thấp thỏm cả một ngày, vừa tan tầm lập tức như được tiêm máu gà*, cầm thỏa thuận ly hôn đi thẳng đến biệt thự Thiên Hải.
*Tiêm máu gà: Khoảng năm 1959, người Trung Quốc rút máu gà trống tiêm vào người cho các cụ già để bồi bổ cơ thể. Người tiêm máu gà cả người khô nóng, sắc mặt hồng nhuận như gà chọi. Phong trào này kết thúc vào khoảng năm 1965 do có gây hại đến cơ thể. Ý tiêm máu gà nghĩa là cả người hừng hực khí thế, mặt đỏ tía tai.
Cũng may lần này đi vào biệt thự vô cùng thuận lợi. Một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy đỏ, trên mặt đắp chiếc mặt nạ màu đen như mặt quỷ đang thảnh thơi, lười biếng nằm trên chiếc sofa màu vàng nhạt được đặt sản xuất riêng. Trên bàn trà đặt một khay trái cây tươi mọng, người phụ nữ này đang vô cùng hứng thú dán mắt vào màn hình TV, động tác đút trái cây trên tay cũng không dừng lại một giây nào.
Trần Sảng tò mò không biết trong TV có cái gì hấp dẫn như vậy, quay đầu nhìn lại, lúc đó trên màn hình tinh thể lỏng siêu to siêu khổng lồ xuất hiện một gương mặt tuyệt trần đang mặc những bộ cổ trang khác nhau, mỗi một tấm hình đều đẹp đến rung động lòng người.
Trần Sảng nhếch miệng, trong lòng trào phúng, thật sự là yêu bản thân đến phát cuồng rồi, lại còn ở nhà xem video cut của bản thân mình.
"Lâm tiểu thư, hôm nay tôi tới đưa cho ngài thỏa thuận ly hôn, Tạ tổng nói..."
"Được rồi, đưa thỏa thuận cho tôi, tôi sẽ ký tên." Lâm Nhan nhíu mày, người này có mắt như mù vậy, có cái video dài 5 phút cũng không để cho cô xem xong, đành phải tạm dừng video, ngẩng đầu nhìn cậu ta, nói thẳng vào chủ đề.
"Lâm tiểu thư, cô xem rồi hãy quyết định, lần này Tạ tổng còn tăng thêm..." Trần Sảng theo bản năng nghĩ đến Lâm Nhan nói sẽ không ký, vừa định khuyên nhủ, bỗng giật mình như sét đánh bên tai, không dám tin trừng mắt nhìn Lâm Nhan, giọng vô cùng kinh ngạc: "Xin lỗi, ngài, ngài vừa mới nói là sẽ ký tên sao?"
"Đúng vậy! Tôi sẽ ký tên." Lâm Nhan ăn một quả dâu tây, mỉm cười.
Một đôi mắt trong veo đen láy, vô cùng vô tội.
Nhất thời Trần Sảng có chút không biết làm sao, sau khi khiếp sợ qua đi là mừng như bắt được vàng, bàn tay cầm tài liệu cũng không nhịn được run rẩy.
Ông trời có mắt, cuối cùng thì người phụ nữ này cũng đã nghĩ thông rồi, Tạ tổng của bọn họ sắp được tự do rồi.
"Nhưng mà, trước khi làm thủ tục, tôi cần mọi người giúp tôi một chuyện trước." Lâm Nhan nghĩ đi nghĩ lại, chuyện này vừa vặn nhờ cậu ta đi làm là hợp nhất.
Sắc mặt Trần Sảng cứng đờ, tâm trạng như ngồi xe qua đèo vậy, mới vừa ở trên mây, bây giờ lại rớt xuống đáy vực, cậu biết ngay người phụ nữ này không phải loại hiền lành mà, không có chuyện dễ dàng ký tên ly hôn như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT