Editor: Ballantine’s - Cô bé nhà bên ám ảnh vì hằng hà sa số thành ngữ của tác giả.

Điều kiện còn có thể bàn lại à?

Người đàn ông này đúng là gấp gáp muốn thoát khỏi cô!

"Không cần, theo quyết định trước đó của anh là được rồi, ký thỏa thuận ly hôn trước rồi sau đó đi làm thủ tục." Lâm Nhan rất biết mình biết người, nếu lúc này lên giá ngay tại chỗ, chỉ sợ sẽ có tác dụng ngược hoàn toàn!

Mấu chốt là cô cũng muốn ly hôn, lỡ người đàn ông này thấy cô tham lam quá không muốn ly hôn tốn kém, chẳng phải cô mất nhiều hơn được sao.

"Nhớ kỹ những lời cô nói đó, tôi sẽ yêu cầu trợ lý mau chóng đưa thỏa thuận ly hôn đến. Lâm Nhan, tốt nhất cô đừng giở trò đùa giỡn bịp bợm nữa." Lâm Nhan đáp ứng quá sảng khoái nên trong lòng Tạ Phong Trần lại nghi ngờ, thái độ của người phụ nữ này đột nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ, dù sao cũng cảm thấy không đúng cho lắm, Lâm Nhan này dường như đổi thành một người khác vậy.

Lúc trước khi kết hôn, anh nói không thích cô, cô cũng dõng dạc nói không có hứng thú với anh, cũng chẳng hứng thú với cuộc hôn nhân này, vậy chuyện tối hôm qua thì vì cái gì đây?

Tạ Phong Trần nghi ngờ nhìn Lâm Nhan, muốn nhìn xem sắc mặt của cô có gì bất thường hay không, nhưng đáng tiếc vẻ mặt cô rất bình tĩnh, không thể nhìn ra được gì, anh cũng lười nghĩ nhiều, dù sao sau khi ly hôn anh cũng không còn quan hệ gì với người phụ nữ này nữa.

Nghĩ đến đây, tâm tình phiền muộn của người đàn ông khá hơn một chút, sự chán ghét Lâm Nhan cũng nhạt đi vài phần: "Lâm Nhan, nếu cô có yêu cầu gì có thể nói ra, chỉ cần hợp lý tôi sẽ cố hết sức đền bù."

"Không cần, theo ý anh là được rồi." Lâm Nhan nhàn nhạt nở nụ cười, cô cảm thấy rất châm chọc, tên đàn ông thối này tám phần là muốn lương tâm mình dễ chịu một chút đi!

Cô mới không để cho anh ta được như ý, cô muốn trong lòng anh vẫn canh cánh mãi chuyện này, cô chỉ sợ lỡ nếu như mình không thể thay đổi hướng đi của cốt truyện được hoặc là phải đối địch với nữ chính, hi vọng tên đàn ông chết tiệt này có thể nể tình ngày hôm nay mà thả cho cô một con ngựa.

Lâm Nhan có chút khinh bỉ chính mình, thật sự là vô cùng tham sống sợ chết mà!

Kỳ thật người đàn ông này rất đẹp trai, về chuyện trên giường cũng không tệ, nếu không phải anh nhất định có một đoạn phải dây dưa với nữ chính, cô cũng không tính lãng phí nguồn tài nguyên tốt này.

Chỉ tiếc là cho dù cô có buông thả thì cũng không dám khiêu khích hào quang nữ chính.

Lâm Nhan ngáp một cái, thật sự là vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ, người đàn ông này sao còn chưa đi vậy? Dùng ánh mắt sáng quắc để nhìn cô làm gì?

Cô còn muốn ngủ nướng một lát đó!

"Anh nhìn tôi như vậy là không tin tôi à? Vậy bây giờ anh có thể gọi điện thoại kêu trợ lý mang thỏa thuận ly hôn đến đây, tôi sẽ ký tên trước mặt anh, được chưa?" Tên thối tha này thật sự không tin tưởng cô một chút nào sao, mệt cô vừa rồi vẫn còn chưa đã thèm cơ thể anh, vẫn còn lưu luyến mãi, bây giờ thì hết sạch sành sanh, chẳng còn một chút cảm giác nào.

Cô rất ghét ánh mắt nghi ngờ của người khác.

"Tôi muốn biết vì sao cô lại nghĩ thông suốt." Tạ Phong Trần nhíu mày, dù lưỡng lự nhưng anh cũng hỏi ra miệng.

Lâm Nhan không nói gì chỉ liếc mắt xem thường, người đàn ông này không phải bị thần kinh đúng không?

Cô đồng ý ly hôn không phải anh ta nên lập tức ra khỏi cửa đốt pháo ăn mừng sao?

Làm sao lại còn quan tâm đến vấn đề tào lao này vậy.

Lâm Nhan bất đắc dĩ thở dài, nhướng mày, nửa cười nửa không nhìn người đàn ông, giọng điệu ái muội mơ hồ: "Nếu anh nhất định muốn một lý do thì là... ừm, kỹ thuật của anh tối hôm qua không tệ, đã mở ra cho tôi một thế giới mới, tôi cũng muốn tự do theo đuổi cuộc sống vui vẻ của mình."

"Lâm, Nhan." Trong nháy mắt mặt Tạ Phong Trần đen như đít nồi, thẹn quá hoá giận, ánh mắt kia hận không thể xé xác cô ra.

Người phụ nữ này vẫn còn mặt mũi nhắc lại chuyện tối hôm qua à!

Không hiểu sao Lâm Nhan cảm thấy cổ mình có chút lạnh lẽo, bĩu môi: "Ai da! Chỉ đùa một chút thôi, chuyện đã nói xong rồi, anh mau đi lo chuyện của anh đi! Oáp~ buồn ngủ quá, tôi còn phải ngủ tiếp đây!"

"Có rảnh thì đi khám não đi." Tạ Phong Trần cảm thấy nếu mình ở cùng người phụ nữ này thêm một giây sẽ tổn thọ cả năm trời, chỉ ném lại một câu rồi xoay người rời đi.

Bầu không khí khôi phục yên lặng trong nháy mắt, rất nhanh có tiếng khởi động xe ô tô vang lên trong sân sau đó lại nhanh chóng im ắng trở lại.

Người đàn ông vừa đi khỏi, Lâm Nhan liền cảm thấy cả người thoải mái, khẽ cười, xoay người bước vào phòng tắm ngâm bồn.

Không thể không nói nguyên chủ rất am hiểu việc hưởng thụ, dù là đồ trang điểm hay dầu thơm, sữa tắm đều là loại tốt nhất, cần cái gì có cái đó, thói quen này không hẹn mà trùng với thói quen của cô.

Lâm Nhan tắm rửa xong, đắp mặt nạ, đang tính nằm trên giường dỗ cơn buồn ngủ thì cửa phòng lại bị gõ, hình như là người giúp việc trong biệt thự: "Lâm tiểu thư, di động của cô để trong phòng khách cứ đổ chuông mãi, cô có muốn nhận điện thoại không?"

Phòng tân hôn này là do Tạ Phong Trần chuẩn bị, người giúp việc cũng do trợ lý của Tạ Phong Trần đưa đến, kết hôn 2 năm rồi nhưng vẫn gọi cô là Lâm tiểu thư à?

Sao chứ?

Xem ra, tất cả mọi người đều không muốn cô làm chức Tạ thiếu phu nhân này!

Lâm Nhan rất hài lòng với xưng hô này, dịu dàng nhìn người giúp việc rồi nhận lấy di động, vừa thấy trên màn hình hiển thị "Hữu Niên" là tim cô bắt đầu đập nhanh, hơi hơi đau đầu.

Mới vừa mới đuổi được ông chồng hoàn cảnh đi thì nam chính lại gọi điện thoại đến.

Lâm Nhan ấn nhận cuộc gọi, còn chưa kịp mở miệng thì trong loa truyền đến một giọng đàn ông lạnh như băng kèm theo giận dữ: "Lâm Nhan, tối hôm qua tôi nể tình cô cùng tôi lớn lên từ nhỏ mà giúp cô, cô lại dám tính kế tôi."

Câu khẳng định không phải câu nghi vấn, đã định tội cô luôn rồi.

Trong lòng Lâm Nhan khó chịu, giọng nói không kiên nhẫn: "Tôi làm gì?"

"Cô ít giả bộ đi! Tối hôm qua ở quán bar cô cố ý kích động mấy tên đần độn kia động tay động chân trước mặt tôi, cô tính rất chính xác dù tôi nể mặt ai thì cũng sẽ không bỏ mặc cô. Lâm Nhan, cô xin tôi đưa cô về nhà, còn nói sau này sẽ không đối nghịch với Lâm Sanh nữa. Tôi nghĩ cô đã cải tà quy chính, nhưng bây giờ xem ra, tìm người chụp ảnh của tôi với cô rồi đưa ảnh cho Lâm Sanh mới là mục đích cuối cùng của cô đúng không?"

"Lâm Nhan, đời này tôi chỉ yêu một mình Lâm Sanh, cô làm những chuyện này sẽ chỉ khiến tôi cảm thấy ghê tởm. Chuyện tối qua tôi sẽ cho người báo cho Tạ Phong Trần, xem như cảnh cáo cô một lần." Hàn Hữu Niên nói năng hùng hồn đầy lý lẽ thể hiện quyết tâm, sau khi thả hết những câu cay độc thì ngắt điện thoại không chút do dự.

Lâm Nhan quẳng điện thoại lên giường, buồn bực không chịu nổi, đều là những kẻ gì đâu không vậy!

Mới vừa rồi cô còn tưởng rằng mình và Tạ Phong Trần ngoài ý muốn lên giường bị lệch khỏi nội dung cuốn tiểu thuyết, ai ngờ rằng trước khi cô mơ mơ màng màng quyến rũ Tạ Phong Trần thì nguyên chủ Lâm Nhan đã dụ dỗ Hàn Hữu Niên xong rồi.

Nếu như vậy thì chuyện Hàn Hữu Niên chèn ép cô trong tiểu thuyết vẫn không thay đổi được sao!

Cũng may trước khi Hàn Hữu Niên lật tẩy chuyện này trước mặt Tạ Phong Trần thì anh ta đã đồng ý ly hôn.

Có lẽ Tạ Phong Trần sẽ không thèm quan tâm đến một người phụ nữ sắp trở thành vợ trước làm ra chuyện xấu gì đâu ha!

Đắc tội với Hàn Hữu Niên cô cảm thấy mình vẫn đối phó được, cho dù công việc tạm thời chịu ảnh hưởng, nhưng cô còn có một mớ tiền do ly hôn với Tạ Phong Trần mà!

Lâm Nhan còn đang nghĩ ngợi, điện thoại của người đại diện Tiêu Bạch lại gọi đến, một trận chửi rủa thậm tệ lại ập vào mặt: "Lâm Nhan, cô mau khai rõ cho ông đây, cô lại làm gì sau lưng tôi rồi? Vì sao ông đây cực khổ mãi mới ký được cho cô ba cái đại ngôn* và hai cái kịch bản lại đồng thời thông báo đổi người tập thể vậy?"

*Đại ngôn: Là người đại diện phát ngôn của doanh nghiệp/thương hiệu.

Lâm Nhan kéo điện thoại ra xa, ngậm tăm không nói gì, cô đã đọc qua tiểu thuyết, cô cũng có kí ức của nguyên chủ nên biết người đại diện này là bạn tốt duy nhất của Lâm Nhan, là người thật tình với cô.

Tiêu Bạch dẫn dắt Lâm Nhan gia nhập giới này, hai năm nay cũng vẫn luôn lo lắng lập kế hoạch, lót đường cho cô, giúp cô tranh thủ tài nguyên, cũng giúp cho Lâm Nhan có chút danh tiếng, có được một lượng fan hâm mộ và lưu lượng* nhất định.

*Lưu lượng: dùng để có giá trị thương hiệu của một minh tinh, có lượng fan hùng hậu.

Chờ Tiêu Bạch hết giận, Lâm Nhan mới mở miệng, âm thanh mềm mại: "Bạch Bạch đáng yêu ơi, thực ra em cũng không liên quan gì, chỉ dụ dỗ không thành công một người đàn ông, chọc người ta sốt ruột thôi mà."

"Đàn ông? Mẹ kiếp, đừng nói là ông chồng như thần long thấy đầu không thấy đuôi của nhà cô nha? Cái đầu gỗ mục của cô cuối cùng đã nghĩ thông rồi à?" Trong điện thoại Tiêu Bạch kích động không thôi.

Lâm Nhan không nhịn được cười, tiếp tục trấn an, nói: "Anh nghĩ nhiều rồi, chuyện này không liên quan đến ông chồng hoàn cảnh của em đâu, công việc tạm thời ngừng lại coi như anh cho em một kỳ nghỉ đi nha!"

"Bà cố nội của tôi ơi, giờ này mà cô còn không sốt ruột, lúc trước là ai cho dù bị nghẹn tức chết cũng phải đòi chặn tài nguyên trong tay Lâm Sanh cướp về? Cơn giận này cô nuốt được hả?"

"Nuốt không được cũng phải nuốt, em tin anh sẽ tranh thủ được cho em rất nhiều tài nguyên mà." Lâm Nhan bừng tỉnh, thì ra Hàn Hữu Niên không chỉ đơn giản là trừng phạt cô mà còn ra mặt vì Lâm Sanh nữa cơ!

Có lẽ cho dù tối hôm qua nguyên chủ không có làm chuyện lẳng lơ thì những tài nguyên này cũng không giữ được.

Lâm Nhan cũng không muốn lại tiếp tục dây dưa không rõ với nữ chính nữa. Nhận liên tiếp hai cuộc điện thoại làm cho cơn buồn ngủ của cô hoàn toàn bay biến, Lâm Nhan bắt đầu sắp xếp lại tài sản của nguyên chủ.

Người phụ nữ ly hôn rất không dễ dàng, cô cần phải lo liệu thật sớm.

Lâm Nhan vốn tưởng nguyên chủ khá có danh tiếng trong giới giải trí, trong tay chắc cũng có không ít tiền tiết kiệm, nhưng mà không tra thì không biết, sau khi tra xong lại bị dọa nhảy dựng lên.

Ngoại trừ những túi xách hàng hiệu nổi tiếng, mấy bộ trang sức và quần áo định chế cao cấp mỗi quý trong căn phòng này thì tài sản tiết kiệm có thể dùng của nguyên chủ lại chẳng có bao nhiêu.

Chẳng trách theo nguyên tác, sau khi Lâm Nhan thân bại danh liệt thì lưu lạc đến mức phải ở phòng trọ. Hóa ra nguyên chủ là một cái phễu không đáy, không thể giữ được tiền.

Nguyên chủ từ nhỏ được ăn ngon mặc đẹp, xài tiền như nước, mặc dù biết mình không phải con ruột của nhà họ Lâm vẫn không thay đổi được thói quen sống xa xỉ, mỗi quý đều phải mua nguyên bộ túi xách hàng hiệu và quần áo mới. Trang sức, châu báu thì không nhiều lắm. Quần áo, túi xách lỗi mốt hay không thích thì tặng không cho người ta hoặc là ném cho Tiêu Bạch bán ra với giá thấp.

Lâu dần, dù luôn luôn kiếm tiền nhưng vẫn nghèo rớt mồng tơi.

Những ngày như vậy nguyên chủ có thể sống nhưng Lâm Nhan lại không thể chịu được, không có tiền cô không có chút cảm giác an toàn nào.

Trước khi xuyên qua, nhà cô cũng có tiền. Nhưng mà mẹ cô mất sớm, bố cưới mẹ kế, bố ruột lại thành bố dượng, cô phải sống dưới sự áp bức của mẹ kế, vừa đủ mười tám tuổi đi học đại học là cô dọn ngay ra khỏi nhà.

Cô đi học một mình bên ngoài, vừa học vừa làm, còn chưa tốt nghiệp đại học thì có một đoàn phim đến trường quay phim, cô đánh bậy đánh bạ được chọn thay thế tạm thời vai nữ số 3. Bộ phim đó sau khi công chiếu thì nổi tiếng, cô cũng thành công gia nhập giới giải trí. Bởi vì cô rất ăn ảnh, kỹ thuật diễn tự nhiên không cứng nhắc nên sau đó các vai diễn, đại ngôn kéo đến không ngừng, cô nổi tiếng rất nhanh.

Sau khi kiếm được tiền, điều đầu tiên là cô mua cho mình một căn phòng, sau đó đăng ký học khoa biểu diễn chuyên nghiệp hệ chính quy.

Ai ngờ vừa mới dọn vào nhà mới lại xuyên sách.

Lâm Nhan không biết bản thân may mắn hay xui xẻo nữa, nhưng thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng*, cô ở trong này cũng không thể kém hơn so với thế giới của mình chứ.

*Kí lai chi, tắc an chi: thành ngữ cổ trích từ Luận ngữ, nghĩa gốc là: dân đã đến rồi, nhất định phải làm cho họ được sống yên ổn, phải an dân. Sau này được áp dụng thành: đã đến một nơi nào đó rồi thì phải thấy thoải mái, bình tâm lại mà yên ổn sinh sống hoặc chuyện gì đến cũng đã đến, phải bình tĩnh đối mặt với nó. Tạm dịch qua tiếng Việt tương đương với thành ngữ "thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng".

Lâm Nhan kiểm kê tất cả phòng giữ quần áo một lượt, chỉ để lại một ít túi xách và trang phục mình thích và dùng được, còn lại thì yêu cầu người giúp việc phụ cô đóng gói, rồi liên hệ với cửa hàng chuyên bán đồ second hand cao cấp giúp cô bán ra toàn bộ, đổi thành tiền mặt.

Làm xong những việc này, Lâm Nhan nhìn thấy còn hai bộ trang sức - là đồ cưới mà cha mẹ nuôi tặng khi cô kết hôn, dù không phải là tốt nhất nhưng cũng trị giá mấy trăm vạn, đối với một đứa con gái nuôi thì phần đồ cưới này đã rất hậu hĩnh rồi, nhưng Lâm Nhan ngại giữ lại thứ đồ phỏng tay này.

Không biết là tâm linh tương thông thế nào, buổi chiều mẹ nuôi của nguyên chủ gọi điện thoại đến bảo cô về nhà ăn cơm, lời trong lời ngoài nói Lâm Nhan đã lâu không về nhà nên nhớ cô rồi.

Lâm Nhan không phân biệt được đâu là thật đâu là giả, bèn mang một chút đồ rồi đón xe đến nhà họ Lâm, người giúp việc nhà họ Lâm nhìn thấy cô thì thái độ có chút lạnh nhạt.

Lâm Nhan vừa bước qua bậc cửa chợt nghe thấy tiếng cười vui vẻ, hòa thuận trong phòng ăn. Cô nhìn qua theo bản năng, hình như là Lâm Sanh đang kể chuyện vui gì đó, chọc vợ chồng Lâm gia cười lớn, người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai bên cạnh Lâm Sanh cũng mang ánh mắt ôn hòa, nhẹ cong khóe môi nhìn cô ấy.

Cô gái trẻ nở nụ cười dịu dàng trong sáng, trong mắt người đàn ông tràn đầy tình cảm nồng nàn mang theo vẻ cưng chiều, dù cho ai nhìn vào cũng phải tấm tắc khen một câu "trai tài gái sắc, trời sinh một cặp".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play