Dư Hàm đần mặt khó hiểu, nheo mắt lại nhìn Sở Anh bằng ánh mắt không đồng tình:" Ủa là sao? Anh làm gì cậu ta!!"

Không quan tâm tời lời Dư Hàm vừa nói, cô liền nhanh chóng tiến gần đến chỗ Tề Chu đang ngồi. Cậu uống đến say khướt, ánh mắt lờ đờ, chán nản không còn sức để ý mọi thứ xung quanh đang diễn ra những gì.

Đột nhiên, Sở Anh lao đến giật ly rượu trên tay cậu còn đang uống dang dở. Cô không chần chừ một ngụm hết luôn. Rượu không quá tệ nhưng dường như ly rượu được pha thêm vị đắng của tình, chúng hòa tan rồi lan dần, thấm vào lớp lưỡi đỏ hồng của Sở Anh khiến cô cảm thấy có chút rát tê tái.

Khoé mi cô dưng dưng nước mắt, ánh mắt hờn dỗi nhìn Tề Chu, nói:" Tên khốn nạn nhà anh đó. Lúc nào cũng để em phải lo lắng thôi. "

Bị cướp lấy ly rượu, Tề Chu hồi thần thoát khỏi những suy nghĩ không mấy tích cực của mình, hướng người quay lại, ngước nhìn người con gái đứng trước mặt. Vừa nãy thôi, đôi đồng tử của cậu còn đen sầm đến vô hồn, mà ngay lúc này đây khi được thấy cô, cậu như được thức tỉnh, đôi mắt sáng rực lên tràn đầy hy vọng.

Tề mừng thầm vì điều cậu đang đợi đã thành hiện thực. Người mà cậu không ngừng nghĩ tới đã xuất hiện, người mà cậu ngày đêm nhớ nhung đến khắc khoải. Người đã khiến cậu thoát khỏi cám dỗ của cuộc đời để dính đến con đũy tình yêu giờ đây đang đứng trước mặt cậu. Hình bóng của người con gái ấy luôn từng ngày khắc ghi một dấu ấn khó phai trong lòng Tề Chu.

Khi cậu suy sụp, người luôn xuất hiện trước mặt ở giây phút chót và an ủi tâm hồn đầy vết thương của cậu chỉ có cô gái ấy. Một cô gái hồn nhiên, ngây thơ, trong sáng và vô cùng đáng yêu, không biết từ khi nào đã khiến cậu say đắm đến như vậy.

Không còn là bóng tối của vài phút trước, mà một lần nữa những tia sáng li ti len lỏi xé toạc phần góc tối ẩn sâu trong Tề, nhóm lên tia hy vọng khiến cậu bừng tỉnh. Tề Chu nở một nụ cười dịu dàng đến ửng đỏ hồng hai bên má nhìn Sở Anh với ánh mắt đầy trìu mến.

" Sở Anh, cảm ơn em…" - Ánh sáng của anh! Nguồn động lực duy nhất khiến anh thấy cuộc sống này thật ý nghĩa bởi vì có em.



Có lẽ cậu không còn cảm thấy say nữa, cũng không còn cảm thấy bực nhọc hay khó chịu trong lòng nữa. Dường như nó đã hoàn toàn biến mất cho đến khi cậu thấy Sở Anh, đang đứng trước mặt cậu rồi trách móc cậu, gương mặt đầy sự sợ hãi và lo lắng của cô hiện rõ mồn một khiến cậu không gượm được niềm vui của bản thân.

Bấy giờ, dối lòng cũng chẳng được gì, mà im lặng lại càng không, dù sao cũng đã 20 chương rồi mà vẫn đắn đo xem bản thân có đủ can đảm để thổ lộ hay không? Chẳng phải như vậy thì sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ đi theo người khác mà rời bỏ cậu sao? Vậy nên bây giờ …

••

Thực là Tề Chu không hề say vì men rượu. Từ lúc uống rượu tới giờ, cậu vẫn luôn tỉnh táo chỉ là tiềm thức cậu có quá nhiều phiền muộn khó diễn tả, thêm vào đó là những cảm xúc buồn bực cứ quanh quẩn bủa vây trong lòng nên dù ai nhìn cũng tưởng rằng Tề Chu…giống như kẻ đang say vì tình.

Mắt của Sở Anh trĩu nặng xuống nhìn Tề Chu như vậy, lòng đầy lao đao hỏi sao mà cô không đau lòng được chứ. Dù cô vô cùng bực nhưng biết phải làm sao đây, anh ấy đã say đến mức không tỉnh táo thế này rồi. Cô tự trách bản thân quá đáng chỉ vì nghĩ đến cảm xúc ích kỉ của bản thân mà không biết rằng anh ấy đã tự dằn vặt mình như thế nào.

Chắc anh ấy tủi thân lắm! Mình đúng là con ngốc mà.

Đúng là cô có sai bởi tính khí bướng bỉnh hay giận dỗi của bản thân. Nhưng mà mọi người phải hiểu rằng tâm lý của con gái khi yêu rất nhạy cảm. Ai cùng vậy, cũng muốn người mình yêu quan tâm dỗ dành, chiều chuộng mình giống như ebe.

Tề Chu vẩn vơ nghĩ một hồi rồi đưa ra quyết định cuối cùng của bản thân. Tề Chu híp mắt lại, người không vững, ngã nhào về phía Sở Anh. Thấy vậy, cô liền nhanh chóng đỡ lấy anh, vì thân hình anh khá vạm vỡ nên khiến Sở Anh gặp chút khó khăn khi chỉ đỡ anh bằng lực bàn tay yếu đuối.

Cô biết sẽ không thể trụ vững được lâu nên cô quyết định vòng hai cánh tay nhỏ bé của mình ra đằng sau lưng của Tề rồi ôm trầm lấy cậu.

Tề Chu cũng thuận thời cơ ngả ngay vào lòng Sở Anh, khoảng cách giữa gương mặt anh với phần cổ trắng nõn nà của Sở Anh là vô cùng gần.

Hơi thở gấp gáp và nhịp tim loạn xạ của Sở Anh, cậu đều cảm nhận được hết chỉ là không nói ra thôi, sợ rằng cô bé sẽ ngại mà bừng đỏ cả khuôn mặt đáng yêu của mình.

Nhìn ra được chiêu trò của Tề Chu, Dư Hàm cười khinh khỉnh, ánh mắt đôi phần hờ hững, ghét bỏ nhìn Tề Chu, ho nhẹ một tiếng:" Khụ…Chúng tôi vẫn còn ở đây. "

Thời Minh và Dư Hàm từ nãy không hề vô hình mà đứng chứng kiến toàn bộ câu chuyện tình không hồi kết này (cảm xúc có và hành động kết có). Vì không chịu được cảnh ăn cơm ch* mà bản thân vẫn còn là cậu độc thân, Dư Hoài cảm thấy ngứa mắt, nhận mạnh từng câu chữ, nói:

“Ở đây là nơi công cộng không phải không gian đóng phim tình cảm lãng mạn đâu nhé.”, Dư Hoài vẻ mặt nhăn nhó, chống tay vào cằm, khó chịu nói.

Sở Anh liếc nhìn Dư Hoài bằng ánh mắt lạnh lùng khiến cậu chột dạ mà thoạt toát mồ hồi, nụ cười thánh thiện cùng với giọng điệu hùng hồn của cô muốn ám chỉ điều gì đó:" Em còn…chưa x.ử a.nh đâu đấy! Dư Hoài. "

" Em đưa anh Tề Chu về trước đây! "

Mặt Dư Hoài ngơ ngác nhìn Sở Anh, ánh mắt hoang mang, đặt nhiều dấu chấm hỏi:" Ủa ủa? Thật không công bằng. Em nói đi, anh là anh trai của em hay Lão Tề là anh trai của em vậy!"

Sở Anh thản nhiên đáp:" Cả hai đều là anh của em, được chưa! "

Dư Hoài bĩu môi, nói:"Hừm… Em không phải quá thiên vị Lão Tề hơn sao? "

Sở Anh cũng cạn lời, thở dài đáp:" Anh còn khoẻ ze, vẫn tự về được. Còn anh Tề say đến đứng còn không vững như vậy, anh là bạn anh ấy không ngăn anh ấy thì thôi còn tị lạnh chi.!"

Cửu Mặc vẫn đứng nhìn quan sát, thái độ có phần không vui, lẩm bẩm:" Chú lại muốn chiếm spotlights của tôi nữa rồi."

Sở Anh nhìn Cửu Mặc có chút e ngại, cúi nhẹ đầu nói:" Cửu Mặc, xin lỗi cậu…"

Cửu Mặc thay đổi 180° thái độ, cười rộ lên, rạng rỡ nói:" Không sao đâu ạ!"

Sau đó, cô khoác tay Tề lên vai mình rồi rời khỏi quán Bar. Trước khi đi, Tề còn nở một nụ cười đầy thoả mãn nhằm khiêu khích Dư Hoài.

" Hơ…"

Dư Hoài nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi, mím chặt môi lòng đầy bất mãn. Trong cậu giờ đang sục sôi ngọn lửa tức giận nhưng chỉ biết kìm chế… đứng nhìn em gái cậu đi cùng tên cáo ranh ma đó: T.ề…C.hu! Cậu được lắm.

Ánh mắt Dư Hoài bây giờ mới để ý tới cậu thiếu niên đi cùng Sở Anh. Chỉ mới uống một hụm rượu ngay lập tức chợt nhận ra, nước rượu cứ vậy không phanh được phun từ miệng cậu ra.

" Tề Cửu Mặc…thằng nhóc nhà cậu về nước rồi sao?"

Cửu Mặc nở nụ cười thân thiện, giọng điệu không mấy quan tâm:" Cẩu Hoài có vẻ cũng quan tâm em không kém nhỉ? "

" Thằng cháu thất lạc của Tề Chu - đích tử nhà họ Tề, sao tôi lại không nhận ra được chứ. Cái tình khí bồng bột đó của cậu khiến tôi ấn tượng sao có thể quên được. "

" Ha… anh cũng đâu kém cạnh. Vẫn còn là con ch* trung thành với Tề Chu nhỉ?"

Dư Hoài lắc nhẹ ly rượu nhìn vào phần nước đặc quánh, cười khẩy nói lời chế giễu: " Chúng tôi không lạc hậu về nhân cách lẫn suy nghĩ như cậu, sao có thể hiểu được. Vì cái tính khí quá đỗi nghèo nàn nên được gia đình cho một vé chuyển nhượng nơi nhập cư. Vậy mà tính nào tật đấy vẫn không thay đổi nhỉ? Có cần ông đây cho một khoá học đào tạo nhân cách không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play